Mục lục
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Yên để Lâu Doanh lại, cô và Lục Cận Phong trở về phòng ngủ, Lục Cận Phong hơi không đồng ý với cách làm của Tô Yên.
“Yên Yên, anh biết em muốn giúp Lâu Doanh, nhưng cũng không cần đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm.”
“Lệ Quốc Minh rất gian xảo, Lục Cận Phong, mấy năm nay ông ta không phải lăn lộn cho có, rất khó để tìm được ông ta, huống chi trong tay ông ta còn có Tiểu Kiệt, bên phía Bạch Phi Minh cũng không thể cứ kéo dài như vậy, lấy em làm mồi nhử là cách nhanh nhất.” Tô Yên nhón chân lên, hôn lên môi Lục Cận Phong.
Vừa chạm vào đã tách ra ngay.
“Lục Cận Phong, anh đừng nghĩ em yếu đuối như vậy, hơn nữa không phải còn có anh bảo vệ em sao, sẽ không sao đâu.”
Lục Cận Phong sờ sờ môi mình, nở nụ cười bất lực: “Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, em đã bắt trúng miệng anh rồi, anh còn có thể nói gì nữa chứ.”
Tô Yên cong môi cười: “Bởi vì có anh, nên em mới không kiêng nể gì đó.”


Câu nào câu nấy đều là đạn bọc đường, làm gì có người đàn ông nào chịu nổi.
Lục Cận Phong sờ sờ tóc Tô Yên, nói: “Lệ Quốc Minh đã rời khỏi Đế Đô rồi, anh đoán, ông ta sẽ trở lại nước M lần nữa.”
“Nếu ông ta thật sự trở về đó, vậy muốn bắt ông ta sẽ càng khó hơn.” Tô Yên nhíu mày: “Chắc là do anh đã động đến Chu An, đánh rắn động cỏ, Lệ Quốc Minh mới cảm thấy Chu An không thể nhờ được, bên nước M vàng thau lẫn lộn, càng có lợi cho việc ông ta đợi ngày trở lại, cũng có lợi cho ông ta trốn tránh sự truy đuổi của cảnh sát.”
“Yên Yên phân tích rất đúng, nếu là anh, anh cũng sẽ chọn trở về nước M.” Lục Cận Phong nói: “Bây giờ Thiên Lang chia năm xẻ bảy, thế lực cũng bị các thế lực khác làm suy yếu đi nhiều rồi, Lệ Quốc Minh sẽ không trở về Thiên Lang, bởi vì nơi đó đã không còn chỗ cho ông ta đứng nữa.”
Tô Yên suy nghĩ một lúc, nói: “Lục Cận Phong, vậy chúng ta đến nước M một chuyến đi, vết thương ở chân của anh vẫn ổn chứ?”
Thực ra cô muốn một mình đi, nhưng Lục Cận Phong chắc chắn sẽ không đồng ý, vậy nên chỉ còn cách đi cùng nhau thôi.


“Lệ Quốc Minh gián tiếp hại chết mẹ em, dẫn Tiểu Kiệt đi, chuyện này phải mau chóng giải quyết.”
Lục Cận Phong run run chân, nói: “Không thành vấn đề, tối nay em nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai có thể bắt đầu đến nước M rồi, anh bảo Hạ Vũ đi chuẩn bị, xem như là một lần du lịch mạo hiểm, ông xã sẽ che chở cho em.”
Tô Yên mau chóng nịnh nọt: “Ông xã, cầu anh che chở.”
Lâu Doanh lại mất ngủ lần nữa.
Cô ấy ngồi trên xích đu ở ban công hút thuốc, cô ấy rất ít khi hút thuốc, nhưng sau khi Bạch Phi Minh xảy ra chuyện, cô ấy chỉ có thể dựa vào mấy thứ này để giải sầu mà thôi.
Trên mặt đất đã đầy đầu thuốc lá rồi.
Vạn Nhất ở phòng bên cạnh nằm bò trên ban công, đã nhìn Lâu Doanh hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, khi Tô Doanh hút đến điếu thuốc thứ mười, anh ta không nhịn được mà mở miệng.
“Mẫu dạ xoa, tôi nói này, nửa đêm nửa hôm cô không ngủ, ở đây hút nhiều thuốc như vậy, cô không ngủ, tôi vẫn phải ngủ đấy, cô mau dập tắt thuốc đi, mùi thuốc nồng đến khiến tôi đau đầu quá.”


“Mẫu dạ xoa, tôi nói này, nửa đêm nửa hôm cô không ngủ, ở đây hút nhiều thuốc như vậy, cô không ngủ, tôi vẫn phải ngủ đấy, cô mau dập tắt thuốc đi, mùi thuốc nồng đến khiến tôi đau đầu quá.”
Ban công của phòng hai người cách nhau đến bảy tám mét, sao có thể nồng được chứ?
Lâu Doanh trợn mắt nhìn anh ta một cái, không quan tâm, tiếp tục đốt thêm điếu nữa.
“Tôi nói này, cô là con gái con lứa, hút nhiều thuốc như vậy sẽ làm hại đến sức khỏe, bây giờ nguy cơ ung thư phổi cao như vậy, người trẻ mất sớm đếm không xuể.” Vạn Nhất bắt đầu dạy dỗ.
Ánh mắt Lâu Doanh trầm xuống: “Bạch trảm kê, im miệng cho tôi.”
“Mẫu dạ xoa, đừng không nghe tôi khuyên, không nghe lời của người xưa, thiệt thòi thì… A a a…”
Lâu Doanh ném thẳng một cây phi tiêu qua chỗ Vạn Nhất.
Vạn Nhất mau chóng né đi, cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt lan can ban công, phi tiêu bay ngang qua đỉnh đầu anh ta.
Nếu như trễ một chút, đầu anh ta đã nở hoa rồi.
Vạn Nhất sờ trái tim nhỏ bé của mình: “Bà cô này, sao cô lại ra tay độc ác như vậy chứ.”


“Còn ba hoa, có tin tôi phế bỏ anh không.” Lâu Doanh ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân giẫm nát.
Vạn Nhất nuốt một ngụm nước bọt: “Hung dữ như vậy, sau này chắc chắn sẽ không thể gả ra ngoài.”
“Đồ nhát gan.” Lâu Doanh bỏ lại mấy chữ này, đi thẳng vào phòng, đóng lại cửa trượt ở ban công, kéo rèm cửa lại, Vạn Nhất cũng không còn nhìn thấy gì nữa.
Vạn Nhất đứng thẳng người, nhìn phi tiêu đang cắm trên cây cột phía sau một cái, đâm vào ba centimet, sức lực này thật là ghê gớm.
Cả Ám Dạ này, cũng chỉ có mình Lục Cận Phong có bản lĩnh này.
Vạn Nhất lấy phi tiêu xuống, liếc nhìn chữ nhỏ xíu được khắc trên đó.
Anh ta nhìn thật kỹ, là một chữ “Doanh”, thì ra là vật thuộc về riêng Lâu Doanh.
Vạn Nhất nhìn phòng bên cạnh một cái, khóe môi hơi cong, tay nắm lại, nắm cây phi tiêu trong lòng bàn tay mình.


Nếu ai mà lấy cô vợ dũng mãnh như vậy, thực ra nghĩ lại thì cũng không tệ.
Dù cho có nguy hiểm thế nào, có Lâu Doanh ở bên cạnh, vậy không phải là lúc nào cũng sẽ giải quyết được hay sao?
Nhưng lúc không có nguy hiểm, Lâu Doanh sẽ thành mối nguy hiểm lớn nhất.
Vì vậy, kết hôn cần phải cẩn thận.
Ngày hôm sau.
Hạ Vũ và Hạ Huy đã chuẩn bị chuyên cơ, lúc đầu Lâu Doanh không biết là phải đến nước M, khi biết Tô Yên và Lục Cận Phong đến nước M để bắt Lệ Quốc Minh, tâm trạng của cô ấy bỗng chốc tốt lên.
“Chị, chị thật là tốt quá, chị tốt như vậy, em thật không nhịn được mà muốn lấy chị về đấy.”
Lục Cận Phong ôm lấy Tô Yên: “Em vợ, cô đang lấy oán báo ơn đấy à?”
Lâu Doanh giật giật khóe môi: “Anh rể họ, anh đừng có đề phòng tôi như vậy, tôi đúng là rất muốn lấy chị tôi, nhưng tôi không có công năng đó, không thể cho chị tôi hạnh phúc trong phương diện đó được.”


“Khụ khụ khụ.” Vạn Nhất đi ra, đúng lúc nghe thấy câu này.
Cô nàng mẫu dạ xoa này, thật là cái gì cũng dám nói.
Tô Yên cũng đỏ mặt, cô em họ này của cô, sao lại ngốc như vậy chứ.
Lâu Doanh nhìn Vạn Nhất một cái: “Một người tàn tật như anh đi theo làm gì, không thể đánh không thể khiêng vác, nếu gặp phải chuyện gì, còn liên luỵ đến bọn họ.”
Vạn Nhất: “…”
Anh ta có còn cần mặt mũi không?
Hại anh ta như vậy.
“Tôi cứ thích đi góp vui vậy đấy.” Vạn Nhất bước lên máy bay trước: “Không quen nhìn thấy tôi, có giỏi thì cô đừng đi theo.”
“Dựa vào đâu mà tôi không được đi.” Lâu Doanh cũng chen lên máy bay, cố tình giành lấy chỗ ngồi của Vạn Nhất: “Anh ngồi đằng sau đi.”
Vạn Nhất đứng nhìn Lâu Doanh một cái, cắn răng: “Không thèm so đo với phụ nữ các cô.”


Vạn Nhất cũng không biết tại sau, từ sau khi gặp Lãnh Phong tối qua, thành kiến của Lâu Doanh đối với anh ta càng lớn hơn, cảm thấy anh ta không thuận mắt, việc gì cũng tranh cãi với anh ta, chống đối anh ta.
Tô Yên cũng phát hiện ra, nhỏ giọng hỏi Lục Cận Phong: “Sao quan hệ của hai người họ ngày càng tệ vậy?”
“Bớt lo đi, ai bảo Vạn Nhất lắm mồm lại cứng miệng.” Lục Cận Phong nói: “Trước đó vì để ngăn cản Lâu Doanh rời đi, cậu ta đã mua hết tất cả các chuyến bay đến Moscow đấy.”
“Hả? Thì ra Vạn Nhất chính là tên nhà giàu mới nổi đó sao?” Tô Yên vô cùng bất ngờ: “Tại sao cậu ta lại làm vậy? Không phải cậu ta vẫn luôn sợ Lâu Doanh, không phải nên hận không thể để nó đi nhanh hơn sao?”
Nếu chỉ là vì muốn Lâu Doanh không vui, cách này cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho mình cả.
Tô Yên nhớ, lúc đó Lâu Doanh định sẽ không bao giờ quay về nữa, Vạn Nhất đến biệt thự Nam Sơn, cô thuận miệng nói một câu là Lâu Doanh muốn đi, Vạn Nhất lập tức vội vàng rời đi, không ngờ lại là đi cản chân Lâu Doanh lại.
Lục Cận Phong nhìn hai người vừa lên máy bay đã đấu võ mồm kia, tỏ vẻ chờ xem kịch hay: “Hai người này đều không hề ngốc, chỉ là… vẫn chưa được mở mang về phương diện đó.”


Tô Yên bỗng chốc hiểu ra: “Chẳng lẽ Vạn Nhất…?”
Cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, thực ra cô thật sự cảm thấy vui vẻ nếu chuyện này xảy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK