Chương 309: Tiếc rằng không có nơi nào để mua thuốc
Lúc này Lương Ngọc Lan mới ngừng mắng chửi, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm lên đầu, toàn thân sợ hãi run lên.
Nhìn Hoàng Thiên uy nghiêm lẫm liệt đứng đó, Lương Ngọc Lan chỉ dám lén nhìn Hoàng Thiên, không dám nhìn lại lần nữa.
Tất cả những người khác cũng như vậy, vừa rồi trong lòng họ vẫn còn suy nghĩ muốn giết chết Hoàng Thiên, sau đó ném xuống hồ nước, dấu xác không để lại dấu vết, nhưng bây giờ trong lòng họ chỉ nghĩ làm thế nào để được sống sót.
Đặc biệt là Lương Hà Giang, lão già có rất nhiều mưu kể gian ác, nhưng bây giờ ông ta vì quá hoảng loạn, lại bị băn vào chân, nỗi đau khiến ông ta sống không bằng chết.
Phan Liệt tức giận nhìn chằm chằm vào Lương Hà Giang, trong lòng ông ta có chút hối hận.
Nếu sớm biết Hoàng Thiên mạnh thế này, thì từ đầu đã không nghe theo những lời xăng bậy của Lương Hà Giang, bị Lương Hà Giang xúi giục làm những việc xấu xa, đi giết người, bây giờ phải làm sao?
Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn qua đám người này, anh hung dữ nghiến răng, là những kẻ cặn bã này đang ép anh phải ra tay.
“Các người sẽ nhanh chóng được đi đến gặp Diêm Vương thôi, còn lời gì muốn nói thì hãy nói nhanh đi.” Hoàng Thiên lớn tiếng nói.
Câu nói này của Hoàng Thiên như một đòn nặng giáng xuống, khiến những người này sợ hãi đến ngã quy trên mặt đất.
“Cậu Thiên, cậu có thể đừng làm vậy không, chúng tôi vẫn chưa muốn chất…”
Vợ của Lương Hà Giang khóc lóc cầu xin Hoàng Thiên.
Những lời câu xin này Hoàng Thiên đã nghe đủ rồi.
Có vài người căn bản không đáng để được tha thứ.
Hơn nữa Hoàng Thiên đã nhìn ra rõ ràng rồi, những người ngồi xổm trên mặt đất này đều giống như những con sói mắt trắng, thả chúng đi, nhất định chúng sẽ quay đầu lại cắn người.
“Cất bộ dạng giả tạo đó đi, bà nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho đám người này à?” Hoàng Thiên cười lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào vợ của Lương Hà Giang nói.
Đột nhiên bà ta ngây người, bà ta rất sợ chết, bà ta vẫn chưa được hưởng thụ hết cuộc sống giàu sang của một bà chủ.
“cậu Thiên, cậu đừng để bụng như vậy…”
“Câm miệng.” Hoàng Thiên không muốn tiếp tục nghe những lời này nữa, nghe xong những lời vừa rồi của vợ Lương Hà Giang, anh dùng chân đá thẳng vào bà ta.
“Aaa…”
Vợ của Lương Hà Giang hét lên trong đau đớn và ngã lăn ra đất, cả người nằm xấp trên mặt đất.
Nhìn thấy mẹ bị dạy dỗ như vậy nhưng lúc này Lương Thiên Vũ cũng không dám buông tay xuống.
Đừng nói là đánh mẹ anh ta, mà cho dù có giết mẹ thì anh ta cũng không dám đứng lên nói một chữ “không” với Hoàng Thiên.
Lúc này Hoàng Thiên nhìn qua vợ của Phan Liệt, trong lòng nghĩ bọn họ cũng thật là đáng thương.
Hai ngày trước khi ở khách sạn, vợ của Phan Liệt đã suýt chết trước matwh Hoàng Thiên, nhưng khi đó Hoàng Thiên đã cảm thấy thương cảm và để cho họ đi.
Nhưng vừa rồi ở đây, vợ của Phan Liệt cũng hô hào không kém ai, bà ta muốn giết chết Hoàng Thiên, hóa ra lòng dạ của bà ta mới độc ác làm sao.
Sau khi nghĩ đến những điều này, trong lòng Hoàng Thiên không khỏi giận giữ, đi đến trước mặt vợ Phan Liệt.
Vợ của Phan Liệt nhìn thấy Hoàng Thiên tiến lại gần mình thì sợ đến xanh mặt.
Ban nãy bà ta kêu gào kiêu ngạo như thế nào, bà ta chắc chắn vẫn còn nhớ, bây giờ Hoàng Thiên có lợi thế như vậy, làm sao có thể bỏ qua cho bà ta chứ?
“Cậu Thiên, đây chỉ là hiểu lầm thôi, mọi chuyện qua rồi chúng ta cứ coi như là bạn bè, sau này có chuyện gì chúng ta còn giúp đỡ nhau, chúng ta vẫn còn gặp nhau nhiều mà, cậu có nghĩ vậy không?”
Vợ của Phan Liệt là một người rất biết cách ăn nói, từng câu từng chữ đều là giảng đạo lý, da mặt cũng không phải dày bình thường.
Hoàng Thiên trở nên tức giận, mỉm cười nói với bà ta: “Thật sự bà nghĩ đây là hiểu lầm sao? Chúng ta là chỗ quen biết? Phải xem bộ dạng bây giờ của bà, có đáng để được làm chỗ quen biết với tôi không?”
“Cậu Thiên, cậu bớt giận, có chuyện gì chúng ta từ từ rồi nói chuyện, có được không?”
Hơi thở của vợ Phan Liệt trở nên gấp gáp hơn, bà ta cũng đã nhìn ra rồi, Hoàng Thiên đã có ý định giết bà ta.
Hoàng Thiên làm sao có thể bớt giận được? Nhất là khi thấy bộ mặt không biết xấu hổ của vợ Phan Liệt, chỉ khiến Hoàng Thiên càng thêm nóng mắt.
“Hừm, bây giờ bà cũng biết nói như vậy à? Không phải bà thích tự tử sao? Bây giờ bà có thể tự tử rồi đó, sẽ không có ai ngăn cản bà đâu.”
Hoàng Thiên lạnh lùng nói một câu, sau đó rút ra một con dao găm từ thắt lưng của một lính đặc công, ném ra trước mặt vợ của Phan Liệt.
Vợ của Phan Liệt sau khi nhìn thấy con dao găm sáng chói, bà ta suýt ngất xỉu vì sợ hãi.
Đến lúc muốn cho bà ta chết, thì bà ta lại không dám chết.
“Cậu Thiên, xin hãy tha thứ cho tôi, chúng tôi biết mình sai rồi, tôi cũng không dám làm hại cậu nữa đâu…”
Vợ của Phan Liệt khóc lóc thảm thiết, quỳ gối dưới chân Hoàng Thiên, bám sống bám chết vào chân của Hoàng Thiên.
“Đi theo tổ tiên nhà bà đi.”
Hoàng Thiên thật sự đã chán nản rồi, anh chửi thề một câu rồi dùng chân hất vợ của Phan Liệt xuống đất.
Lương Thiên Vũ và Lương Ngọc Lan rất muốn được sống sót, hai anh em họ quỳ xuống đất bò đến dưới chân của Hoàng Thiên, khóc lóc thảm thiết, khổ sở cầu xin Hoàng Thiên tha tội .Hoàng Thiên nhìn Lương Thiên Vũ đang quỳ dưới chân mình, còn có Lương Ngọc Lan rất xinh đẹp, nhưng trong lòng anh thật sự đã rất chán ghét.
Nếu như nói về bạn tốt nhất hồi còn nhỏ thì chính là Lương Thiên Vũ rồi, lúc còn nhỏ Hoàng Thiên và anh ta đã cùng chơi rất thân với nhau, vì vậy khi Hoàng Thiên trở về Hà Nội, anh vẫn đối xử với Lương Thiên Vũ giống như một người bạn.
Vậy mà Hoàng Thiên lại không thể ngờ rằng, biết người biết mặt không biết lòng, Lương Thiên Vũ đột nhiên lại biến thành người xấu xa như vậy.
“Lương Thiên Vũ, tôi mới quay lại Hà Nội hai ngày, mà cậu đã năm lần bảy lượt muốn hãm hại tôi như vậy rồi sao?”
Hoàng Thiên nghiêm nghị nói với Lương Thiên Vũ, trong giọng nói kèm theo chút kích động, Hoàng Thiên tức giận kéo tóc của Lương Thiên Vũ.
Thật ra lúc này Lương Thiên Vũ đã cảm thấy vô cùng hối hận rồi, tốt đẹp không muốn, lại muốn giúp Tiêu Tử Phong hãm hại Hoàng Thiên, vì chuyện này mới gây ra tai họa lớn như vậy.
Ngay cả cha mẹ và em gái cũng đều có liên quan, chỉ e rằng đêm nay sẽ không sống sót để rời khỏi đây được.
“Anh à, em thật sự biết mình đã sai rồi, anh có thể cho em thêm một cơ hội không?”
Lương Thiên Vũ khóc lóc thảm thiết, quỳ dưới chân của Hoàng Thiên, không ngừng cúi đầu sát đất van xin.
“Cho các người một cơ hội sao? Vậy đã có ai cho tôi cơ hội chưa?”
Hoàng Thiên lạnh lùng khẽ cười, nhìn qua bên Lương Thiên Vũ nói.
“Anh à, em biết bây giờ dù có nói gì thì anh cũng sẽ không tha thứ cho em, vậy anh mau ra tay đi, sang thế giới bên kia em sẽ lại làm anh em tốt.”
Lương Thiên Vũ đảo đảo hai mắt, rồi đột nhiên phát ra một câu như vậy.
“Được rồi, dù sao cậu cũng đã nói như vậy thì tôi sẽ chiều theo ý cậu, vậy tôi trước tiên sẽ tiễn cậu lên đường.”
Hoàng Thiên nhẹ gật đầu, sau đó cầm lấy con dao găm vừa ném xuống đất, đặt lên cổ Lương Thiên Vũ.
“Aaaa…đừng..đừng…! Anh à, trời ơi, anh đừng giết em, em vẫn chưa muốn chết.”
Nét mặt Lương Thiên Vũ vô cùng sợ hãi, nằm bò trên mặt đất, ôm chặt lấy chân của Hoàng Thiên, cũng không biết nên phải cầu xin như thế nào.
Vì anh ta nằm trên mặt đất nên Hoàng Thiên cũng chưa có cách gì để ra tay.
Không đợi đến khi Hoàng Thiên nói gì thêm, Lương Ngọc Lan cũng bò trên mặt đất tiến đến ôm lấy chân của Hoàng Thiên.
Cô ta đã tè ướt đâm quần, điều đó cho thấy Lương Ngọc Lan sợ hãi đến mức nào.
“Anh Thiên, anh đừng giết mọi người, giết người là phạm pháp, một mình anh giết nhiều người như vậy, sau này ở Việt Nam chắc chắn sẽ không có chỗ cho anh lẩn trốn đâu.
Lương Ngọc Lan quỳ xuống trước mặt Hoàng Thiên khóc lóc, cố găng thuyết phục Hoàng Thiên hãy dừng tay lại.