Chương 468:
‘ Ông Kha Phù còn mãnh liệt, “Được thôi. Thế ông quỳ ở đây một tháng đi. Nếu như ông đứng dậy, ông là cháu trai tôi.” Hoàng Thiên bình thản nói.
Chết tiệt…
Hai mắt ông Kha Phù tối đen lại suýt chút nữa hôn mê. Theo lý mà nói mình đã bày ra cái bộ dạng thê thảm như thế này, Hoàng Thiên không phải là nên khoan dung độ lượng sao? Sao còn nói ra những lời như vậy.
*Cậu Thiên, thế tôi đứng dậy, tôi đứng dậy…” Ông Kha Phù xấu hổ lau nước mắt, đứng dậy.
*Thu người của ông về đi, lên lại tinh thần cho tốt để còn tiếp tục đối phó vị Hoàng Thiên thờ ơ nói với ông Kha Phù.
Câu nói này khiến ông Kha Phù đỏ mặt tía tai, không biết nên nói như thế nào mới phải.
“Cậu Thiên, Kha Phù tôi đứng đây xin thề với trời, sau này nhất định sẽ luôn một lòng trung thành với cậu! Nếu không tôi sẽ bị trời tru đất diệt!” Ông Kha Phù giơ tay phải lên, kích động nói.
“Khỏi cần phải như thế. Ông về đi.”
Hoàng Thiên lạnh lùng nói.
Chuyện này…
Ông Kha Phù không còn một chút mặt mũi, hồm nay nhất định sẽ trở thành ngày đen tối nhất của cuộc đời ông.
Ông Kha Phù có lời thế son sắt muốn trung thành với Hoàng Thiên. Thế nhưng căn bản là Hoàng Thiên không hề để ý đến, thẳng ‘thừng từ chối!
*Được rồi cậu Thiên, sau này có chuyện gì cậu chỉ cần bảo với tôi.” Ông Kha Phù nói với Hoàng Thiên câu này mà mặt mày xám xịt. Sau đó đưa Lăng Thanh Trúc và đàn em của mình rời khỏi đây.
Người của ông Kha Phù đã rút lui hết. Ở đây chỉ còn lại không gian yên tĩnh bao trùm.
Hoàng Thiên bảo mười mấy đội viên đặc chiến trở về luôn. Lúc này chỉ còn lại Đường Chủ Cổ và tám người.
“Bí mật gì, nói đi.” Hoàng Thiên nhìn Đường Chủ Cổ, hỏi.
Đường Chủ Cổ nhìn Lã Việt và Tiêu Tấn, hèn hạ hỏi Hoàng Thiên: ‘Cậu Thiên, không phải tất cả đều phải đuổi cổ ra ngoài hết sao, tôi chỉ nói một mình cậu?”
“Đừng có đòi hỏi! Có cái rắm á.” Hoàng Thiên không còn kiên nhắn, lớn tiếng quát.
Khiến Đường Chủ Cố dọa cho run lên, anh ta vội vàng nói: “Cậu Thiên, khoảng thời gian này cậu phải cẩn thận một chút, mặc dù Khương Lạp và Khương Văn Vinh đã rời khỏi tỉnh thành này, nhưng bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu, chắc chắn muốn báo thù.”
“Đây là bí mật của ông đấy à?” Hoàng Thiên khó chịu trừng mắt với Đường Chủ Cổ, những gì mà Đường Chủ Cổ vừa mới nói, toàn là lời vô dụng.
*Không, không. Tôi muốn nói cho cậu Thiên biết là, Khương Lạp và tập đoàn sát thủ Lửa Hồng có quan hệ rất mật thiết với nhau!
Hôm qua những người mang mặt nạ quỷ hôm đó, chính là tập đoàn sát thủ Lửa Hồng!” Đường Chủ Cổ nghiêm túc nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe đến đây thì không khỏi nhíu mày.
Đây là lần thứ hai anh nghe đến tập đoàn sát thủ Lửa Hồng, hôm qua Lã Việt đã nhắc với anh một lần rồi.
Xem ra Lã Việt đoán không sai. Những tên mang mặt nạ quỷ kia, thật sự là người của tập đoàn sát thủ Lửa Hồng.
“Được rồi, những việc này tôi biết rồi. Ông mau cuốn xéo đi.”
Hoàng Thiên khoát tay với Đường Chủ Cổ, ra hiệu ý bảo anh có thể cút.
Đối với loại người như Đường Chủ Gổ, Hoàng Thiên thật sự không có cảm tình.
Đường Chủ Cổ sửng sốt, anh nào nghĩ đến Hoàng Thiên lại biết những điều này hả?
Tập đoàn sát thủ Lửa Hồng chính là một tố chức ngầm rất thần bí, Đường Chủ Cổ cho rẵng Hoàng Thiên nhất định sẽ không biết.
“Được, được, vậy chào cậu Thiên tôi đi trước.” Đường Chủ Cổ khom lưng cúi đầu với Hoàng Thiên, ra khỏi không gian đầy áp lực này.