Chương 471:
Lâm Ngọc An cũng nhận thức được đây là cái gì, cô nắm chặt lấy tay Hoàng Thiên, nghĩ đến mà trong lòng hoảng sợ.
Hoàng Thiên bình tĩnh lại, anh ý thức được rằng, đối phương không muốn đặt bom.
lên vị trí của Lâm Ngọc An và anh đang ngồi.
Nếu không cũng sẽ không đặt một thiết bị nhỏ như thế này.
Có lẽ đã được cài sẵn thời gian, Hoàng Thiên suy nghĩ, anh cảm thấy có lẽ khoảng thời gian anh bước vào công ty Viễn Đạt thì đã bị người ta cài vào đuôi xel Nghĩ đến chuyện đó, Hoàng Thiên vươn tay gọi xe taxi, đưa Lâm Ngọc An quay trở về công ty Viễn Đạt.
Cố gắng hồi tưởng lại, lúc xe dừng trước cửa công ty, ở đó có camera giám sát.
Cho nên Hoàng Thiên đi thẳng đến phòng giám sát, xem lại các băng ghi hình ngay thời điểm đó.
‘Vừa xem không lâu, đã thật sự phát hiện ra manh mối!
Chỉ nhìn thấy trong đoạn video này, có một người thanh niên trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai, dùng một cái gì đó giống giống như sắt mỏng, mở khóa cốp xe sau, sau đó để vào.
đó một đồ vật nhỏ nhỏ vào cốp rồi vội vàng rời khỏi công ty Viễn Đạt.
Do thao tác của tên đội mũ lưỡi trai này rất nhanh, nên bảo vệ đứng ở cổng cũng không chú ý đến, “Ông xã, có người muốn hại chết chúng ta…
‘Sắc mặt Lâm Ngọc An tái nhợt, căng thẳng nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không nói gì, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
Đối phương tuyệt đối không phải là muốn nổ chết người, anh có thể chắc chắn điểm này.
Nhưng đối phương lại vì cái gì mà lại như vậy? Chẳng lẽ muốn đe dọa một chút sao?
Trong đầu Hoàng Thiên nghĩ loạn cả lên, anh không nói gì, những công nhân viên chức đứng bên cạnh anh cũng không dám lên tiếng, toàn bộ đều cẩn thận đứng qua một bên.
Chiếc BDY không thể đi được nữa, anh đành lái chiếc Audi của công ty Viễn Đạt chuyên dùng để đón khách mà đưa Lâm Ngọc An về nhà.
‘Vừa mới về đến, điện thoại di động trong tay Hoàng Thiên reo lên.
Là số lạ gọi đến, sau khi bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói của người đàn ông trẻ tuổi: ‘Ha ha, là cậu Thiên đấy hả? Vừa nãy có bị dọa sợ không…
Đây là giọng nói của một thanh niên trẻ tuổi, từ trước đến giờ Hoàng Thiên chưa từng nghe qua.
Hơn nữa giọng nói của nhóc con này rất bưồn nôn, mang theo một cảm giác rất u ám, nghe muốn nổi da gà.
Đương nhiên, Hoàng Thiên sẽ không sợ điều này, bây giờ anh đã nhận thấy sự nham hiểm trong giọng nói của người đàn ông này nhưng tâm tình vẫn rất ổn định.
*Cũng được, xin hỏi cậu là ai?” Hoàng Thiên lạnh lùng nói.
“Ha ha, quả nhiên không hổ là Hoàng.
Thiên, lá qan lớn thât! Suýt chút nữa là “ăn hành” rồi mà vẫn còn có thể bình tĩnh như vậy?” Người đàn ông ở đầu dây bên kia cười ha ha đáp lại.
Câu nói này, giống như là trực tiếp thừa nhận trái bom kia là cho cậu ta cài. Thanh niên trẻ tuổi này quá kiêu ngạo.
“Cậu là người của tập đoàn sát thủ Lửa Hồng?”
Sau khi Hoàng Thiên trâm mặc vài giây, trông có vẻ như đang vô tình hỏi đại một câu.
“Ha ha hai Lợi hại, anh Thiên quả nhiên không phải là người bình thường. Thông minh thật đấy!”
Người đàn ông cười lớn một cách đáng Sợ.
“Nói đi, gọi điện thoại cho tôi có việc gì?”
Hoàng Thiên trầm giọng hỏi, anh biết đối phương gọi điện đến nhất định đã có sẵn âm mưu, thật sự không phải muốn lấy mạng anh và Lâm Ngọc An.
“Được thôi, nếu anh Thiên đây đã là người thông minh như thế, vậy chúng ta gặp mặt nói chuyện đi, được không?” Giọng điệu của người đàn ông đó có vẻ rất khách sáo, hỏi dò ý kiến của Hoàng Thiên.