Chương 477:
Hoàng Thiên thấy Khương Lạp vẫn còn nói ra được những lời ô uế, anh không khỏi có chút tức giận.
Cầm một chiếc ghế bên cạnh lên, Hoàng Thiên đi đến bên cạnh Khương Lạp, tức giận đập chiếc ghế vào đầu ông ta.
Về phần Khương Lạp ông ta có bị đập chết hay không, Hoàng Thiên cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Bụp!
“Ôi mẹ ơi!”
Khương Lạp kêu gào lên vì đau đớn, đầu của ông ta bị đập choáng váng, máu chảy ròng ròng.
“Ông cứ mắng nữa đi.”
Hoàng Thiên chỉ tay vào mũi của Khương Lạp, lạnh lùng nói.
Khương Lạp tức đến phát điên, trợn mắt nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên, nhưng ông ta không dám mắng lại.
Ông ta cũng nhìn ra rồi, Hoàng Thiên ra tay vô cùng tàn nhẫn, nếu còn chọc giận đến Hoàng Thiên ông ta sẽ bị đánh cho sống không bằng chết ở đây.
Dường như Khương Lạp đã sợ rồi, nếu ông ta tiếp tục mắng nhiếc Hoàng Thiên thì rất có thể ông ta sẽ bị Hoàng Thiên đánh chết.
“Không chửi nữa sao? Không còn hung hăng nữa hả?”
Hoàng Thiên ngồi xổm xuống, võ võ vào bên gò má Khương Lạp, lạnh lùng hỏi.
Khương Lạp cảm thấy vô cùng xấu hổ, ông ta đường đường là ông chủ của Hội Chó Hoang, ở một tỉnh thành lớn như vậy, ngay cả ông Kha Phù cũng còn phải khúm núm trước mặt ông ta.
Vậy mà hôm nay, ở một thành phố hạng hai như thành phố Bắc Ninh này, lại bị một thằng trẻ ranh hơn hai mươi tuổi này đánh, hơn nữa còn bị đánh cho tơi tả.
Chết tiệt, cái thằng tên là Hoàng Thiên kia, rốt cuộc nó là cái thá gì, sao lại to gan dám làm như vậy chứ?
Trong lòng Khương Lạp thầm nguyền rủa, phần nào đoán được thân phận của Hoàng Thiên, ông ta cảm thấy ở đằng sau Hoàng Thiên nhất định phải có một cánh tay vững chắc, nếu không thì Hoàng Thiên sẽ không dám ra tay với ông ta như thế này.
“Hoàng Thiên, coi như mày mạnh, hôm nay tao bị như vậy rồi, mày còn muốn như thế nào?”
Khương Lạp nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên biết, Khương Lạp đang giả bộ bị ức hiếp, chỉ để lấy lại chút mặt mũi.
Nhưng Hoàng Thiên không muốn cho tên này còn mặt mũi, hôm nay chỉ muốn nghiêm khắc dạy dỗ ông ta.
Bốp!
Hoàng Thiên lại cho anh ta hai cái bạt tai, khiến cổ ông ta kêu răng rắc.
“Gọi tôi là cậu Thiên.”
Hoàng Thiên nói.
Khương Lạp trợn mắt tức giận đến suýt chất.
Ông ta cũng biết nếu tiếp tục gây sự với Hoàng Thiên thì sẽ không có lợi gì cho ông ta, chỉ có thể bị đánh thậm tệ hơn.
Nên xử lí phù hợp với tình hình lúc này, Khương Lạp biết rất rõ điều này.
“Cậu Thiên…”
Khương Lạp lí nhí, kìm nén lại cơn tức giận kêu lên một tiếng.
“Buổi sáng không ăn cơm sao?”
Hoàng Thiên không hài lòng hỏi.
“Cậu Thiên, tôi nhận thua rồi.”
Khương Lạp mở to đôi mắt đỏ ngầu như ứa máu của mình, gào lên với Hoàng Thiên.
Khương Lạp bị tát bay mất chiếc răng cửa, không ngừng kêu đau.