Mục lục
Chàng Rể Đệ Nhất Hoàng Thiên Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 465:

 

“Báo cáo cậu Thiên, anh Thanh đã đến biên giới làm nhiệm vụ, nên phái chúng tôi đến đây để hỗ trợ cho cậu!”

 

Một thành viên của đội đặc chiến đến trước mặt Hoàng Thiên, đứng thẳng như cây thông, sau đó chào hỏi rồi báo cáo với Hoàng Thiên.

 

Hoàng Thiên gật đầu, sau đó anh đi đến trước mặt ông Kha Phù và Lăng Thanh Trúc.

 

Đầu của ông Kha Phù vẫn còn cảm thấy hoang mang, nhìn Hoàng Thiên bước đến với vẻ mặt đờ đắn, ông Kha Phù đã hoàn toàn tê liệt.

 

“Cậu, cậu Thiên…”

 

Ông Kha Phù không biết phải nói gì mới phải, chỉ biết thốt ra câu này một cách yếu ớt.

 

“Ông Phù, ông khiến tôi thật thất vọng đấy, vừa rồi sao ông lại có thể lệnh cho tôi quỳ dưới chân ông được chứ?”

 

Vẻ mặt Hoàng Thiên không chút biến đổi, bình tĩnh hỏi ông Kha Phù.

 

Ông Kha Phù toát cả mồ hôi hột, giọng của Hoàng Thiên không cao, nhưng mỗi lời anh nói ra đều gây ra hàng vạn đòn chí mạng nện thẳng vào người ông ta

 

Trong khoảnh khắc ấy, ông Kha Phù đã hoàn toàn mất hết hy vọng.

 

Hôm nay, ông ta vốn dĩ muốn chèn ép Hoàng Thiên một chút, mặc dù không nên làm như thế với Hoàng Thiên, nhưng cũng muốn anh xấu hổ, mất mặt, Chỉ có làm như vậy, ông ta mới có thể lấy lại uy tín cho mình.

 

Nhưng ông Kha Phù nào có ngờ, chuyện này lại phát triển mức độ như thế!

 

Hơn mười người trang bị vũ trang hạng nặng của đội viên đặc chiến đứng đây, cho dù ông Kha Phù có bốn mươi hay bốn trăm đàn em cũng không đủ để ăn hết đạn nữa rồi.

 

“Cậu Thiên, vừa rồi tôi hơi hồ đồ. Tôi không nên nói như vậy…

 

Da mặt ông Kha Phù rất dày, cúi đầu nói nhỏ với Hoàng Thiên.

 

“Ha ha, nhất thời hồ đồ? Tôi thấy ông sớm đã giở trò rồi thì đúng hơn đấy?’ Hoàng Thiên cười lạnh, hỏi ông Kha Phù.

 

Ông Kha Phù cũng không biết nên giải thích thế nào cho hợp lý. Quan trọng của chuyện ngày hôm nay, ông ta làm việc quá tuyệt tình, vốn dĩ không thể giải thích được.

 

“Không không, tôi thật sự nhất thời hồ đồ mà, còn hy vọng cậu Thiên có thể tha thứ cho t Chát! Chát!

 

Hoàng Thiên không đợi cho ông Kha Phù nói hết, đã giơ tay lên, tát thẳng vào khuôn mặt đầy nọng của ông Kha Phù.

 

Hai bạt tai giáng xuống, khiến răng của ông ta như bị lung lay hết cả, mở miệng phun ra một bụm máu.

 

Ông ta vô cùng mơ hồ, nhưng ông ta cũng đã quen rồi, đây là lần thứ ba ông ta bị Hoàng Thiên đánh.

 

“Ông hồ đồ? Vừa mới bảo tôi quỳ xuống cũng là do ông hồ đồ sao?” Hoàng Thiên chất vất lại ông Kha Phù.

 

Ông Kha Phù ôm mặt, lắp ba “Tôi, lắp bắp nói, bị Hoàng Thiên hỏi cho cứng họng.

 

“Còn “tôi” nữa, “tôi” cái gì? Không mau quỳ xuống trước mặt anh Thiên.” Lăng Thanh Trúc vội vàng chạy đến nói với ông Kha Phù, còn nháy mắt với ông ta, ý bảo mau lên.

 

Người phụ nữ này nhướn mày, cô ta cũng thấy rõ, hôm nay tất cả đều thua dưới tay Hoàng Thiên, nếu không không mau nhận lỗi thì hôm nay cô và ông Kha Phù đều sẽ xong đời!

 

Lúc này ông Kha Phù mới phản ứng lại, nhanh chóng gật đầu, sau đỗ ông miễn cưỡng quỳ dưới chân Hoàng Thiên.

 

*Cậu Thiên, đây đều là lỗi của tôi, bây giờ tôi quỳ xuống, xin cậu đừng giận nữa được không?” Mặt ông Kha Phù đỏ lên, trước mặt bao nhiêu người thế này mà lại quỳ dưới chân Hoàng Thiên, còn phải nói những lời mềm mỏng, nhún nhường như thế này, ông cảm thấy gương mặt già nua của mình nóng bừng lên.

 

Nhưng không còn cách nào khác, không nói như vậy, Hoàng Thiên nhất định đánh bại ông một cách tàn bạo!

 

Hoàng Thiên cũng không ngờ rẵng ông Kha Phù sẽ làm như thế, anh cũng hơi sửng sốt.

 

Nói gì thì nói, thân phận của ông Kha Phù cũng rất cao: “Ông Kha Phù, ông ngồi không rửng mỡ sao? Không nên liều mạng với tôi mới phải chị thực lực đến thế à?’ Hoàng Thiên vỗ võ lên gương mặt béo tròn của ông Kha Phù, cạn lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK