Mục lục
Chàng Rể Đệ Nhất Hoàng Thiên Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 431:

 

Trước mắt tính cả Hoàng Thiên thì bọn họ mới có mười mấy người, tự nhiên xông vào, có thể sống được hay không còn chưa nói trước được…

 

Sao Hoàng Thiên có thể không nghĩ tới điểm này được? Nhưng thời gian không đợi anh, Hoàng Linh vẫn còn đang ở trong tay Khương Văn Vinh đấy!

 

“Đi vào!” Hoàng Thiên thấp giọng nói, sau đó anh đẩy cửa xe ra, nhanh chóng bước vào cửa nhà họ Khương.

 

Tiêu Văn Hạ nhìn thấy Hoàng Thiên đi vào, anh ta cũng nhanh chóng dẫn theo đàn em đi theo sau, đi vào cửa chính của nhà họ Khương.

 

Mặc dù trong lòng Tiêu Văn Hạ rất rõ ràng, đi vào cửa nhà họ Khương chẳng khác nào đi vào đầm rồng hang hổ, nhưng anh ta không thể do dự. Anh ta cũng không muốn nhìn thấy Hoàng Thiên xảy ra chuyện.

 

“Cậu Thiên, hay là… Chờ anh Việt đến đi, tôi đoán chừng anh ấy sẽ đến nhanh thôi!”

 

Tiêu Văn Hạ theo sát Hoàng Thiên, khuyên nhủ.

 

“Không kịp nữa rồi.”

 

Hoàng Thiên không quay đầu lại, đi vào cửa, nhanh chân đi về hướng biệt thự nhà họ Khương.

 

Mặc dù Tiêu Văn Hạ là nhân vật đã trải qua nhiều trận chiến, nhưng giờ phút này anh ta vẫn có chút lo lắng, bởi vì nơi này là tỉnh thành. Không phải địa bàn của Lã Việt.

 

Mà tình thế hiện tại Chó Hoang đã lấn át ông Kha Phù, đến cả ông Kha Phù cũng không đối phó được hội Chó Hoang, có thể thấy được thế lực hội Chó Hoàng này lớn bao nhiêu!

 

Chỉ bằng mười mấy người này, có thể làm gì được?

 

Trong lòng Tiêu Văn Hạ không chắc, thế nhưng mắt đã thấy Hoàng Thiên đi vào biệt thự nhà họ Khương, anh ta cũng chỉ đành kiên trì đi theo.

 

Mười mấy tên đàn em của Tiêu Văn Hạ cũng đều nghiêm túc, bọn họ đều đã ôm ý nghĩ cho dù hôm nay có phải chết cũng cam tâm!

 

Ngày bình thường Hoàng Thiên đối đãi với những anh em này vô cùng thẳng thắn và thân thiết, trong lòng những người này đều rất phục Hoàng Thiên.

 

Nếu không, sống chết trước mắt làm gì có ai dám bán mạng?

 

“Người đâu! Cút khỏi đây!”

 

Hoàng Thiên vừa đi vào biệt thự, một ông lão mặc đồ thời xưa đứng ở cửa, trợn tròn đôi mắt hình tam giác quát to.

 

Tâm trạng Hoàng Thiên đang rất xấu, thấy lão già này sủa bậy giống như con chó, làm sao Hoàng Thiên có thể nuông chiều ông ta?

 

Chát!

 

Hoàng Thiên vung mạnh bàn tay thô ráp, không nói hai lời ra tay ngay lập tức!

 

“Ôi con mẹ nói”

 

Ông lão mặc đồ thời xưa bị tát đến lảo đảo, trực tiếp té ngã trên mặt đất.

 

“Bịchi”

 

Hoàng Thiên ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn con chó giữ nhà này, đá vào bụng ông ta một cái.

 

1Ôi.”

 

Ông lão mặc đồ thời xưa gần như tắt thở sau cú đá, thân thể nằm ngang bay xa hơn hai mét, hoàn toàn không thể đứng dậy nổi.

 

“Có mang dao không?”

 

Hoàng Thiên không quay đầu lại hỏi Tiêu Văn Hạ.

 

“Có mang!”

 

“Đưa cho tôi!”

 

Hoàng Thiên vừa đi vào bên trong, vừa xòe tay ra phía sau.

 

Tiêu Văn Hạ nhanh nhẹn đưa một con dao quân dụng tới, nhét vào trong tay Hoàng Thiên, giờ phút này trên dưới toàn thân anh đều lộ ra sát ý cực kì mạnh.

 

“Mẹ kiếp, đứa nào đấy? Dám xông vào biệt thự nhà họ Khương?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK