Mục lục
Chàng Rể Đệ Nhất Hoàng Thiên Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 427:

 

Hoàng Thiên cũng không tránh khỏi bị cảm động, người này anh đã gặp rất nhiều lần rồi, anh ta là trợ thủ đắc lực của Tiêu Văn Hạ, lúc nào cũng đi theo bên cạnh Tiêu Văn Hạ.

 

Không ngờ vào thời khắc sống chết, người anh em nhìn có vẻ ngứa mắt lại có hành động trượng nghĩa như Vậy.

 

Hoàng Thiên nhìn chân của anh ta, giày vẫn chưa bị rơi ra, có lẽ sẽ không mất mạng đâu.

 

“Mau gọi xe cứu thương đi.” Hoàng Thiên ra lệnh.

 

Rất nhanh sau đó, có người vội vã gọi điện thoại cho cấp cứu.

 

Hoàng Thiên để bốn đàn em ở lại chăm sóc người này, còn anh và Tiêu Văn Hạ đưa những người còn lại xông thẳng vào khách sạn Chiêm Tinh!

 

Trước cửa khách sạn Chiêm Tỉnh rất vắng lặng, ở cửa cũng không có nhân viên phục vụ, khách sạn này có vẻ rất cao cấp, còn việc kinh doanh như nào thì chẳng ra sao cả.

 

“Này này này, các anh làm gì đấy?” Một người đàn ông trung niên đeo kính ở quầy lễ tân đi ra, ông ta kiêu ngạo chỉ vào đám người Hoàng Thiên, lớn giọng quát tháo.

 

“Chỗ này có phải có một người tên Khương Văn Vinh đúng không?” Ánh mắt Hoàng Thiên tỏa ra sự lạnh lẽo, anh hỏi người đàn ông trung niên.

 

Người đàn ông nghe thấy tên Khương Văn Vinh thì bỗng dưng ngây người, nhưng chẳng bao lâu sau, ông ta lại lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng!

 

“Mẹ kiếp! Không có người này! Các anh lập tức đi ra ngoài cho tôi, nơi này không tiếp đón người ngoài.” Người đàn ông đeo kính quát một hồi, ông ta chỉ ra cửa, tỏ ý đám người Hoàng Thiên lập tức đi ra.

 

“Mở khách sạn nhưng không kinh doanh, vậy các ông mở ra để chơi à?” Tiêu Văn Hạ trợn tròn mắt, bây giờ tâm trạng anh ta không tốt, nhìn thấy người đàn ông đeo kính kiêu ngạo như vậy, anh ta sao có thể khống chế mình được?

 

“Không kinh doanh là không kinh doanh!

 

Có biết đây là nơi nào không? Ha ha, có nói các anh cũng không hiểu.” Khuôn mặt người đàn ông đeo kính tỏ ra vẻ điên cuồng hống hách, ông ta nhếch môi, ôm lấy cánh tay.

 

Hoàng Thiên lấy đâu ra thời gian để đôi co với ông ta, lúc này anh phất tay một cái, nắm chặt lấy tóc người đàn ông.

 

Bốp bốp bốp!

 

Hoàng Thiên đè đầu người đàn ông xuống, đạp ba phát vào mặt ông ta.

 

“Mẹ nó, con mẹ nói”

 

Người đàn ông đeo kính bị đánh đến kêu oai oái, miệng liên tục văng tục nói bậy.

 

“Đúng là cái loại ngứa đòn!” Hoàng Thiên nói, sau đó lại đạp mấy phát xuống nữa.

 

Mặt người đàn ông đeo kính đầy máu, kính cũng bị đạp cho vỡ toang, mắt kính vỡ vụn suýt chút nữa thì đâm thẳng vào mắt!

 

“Người đâu, người đâu! Có kẻ muốn giết người này!” Người đàn ông đeo kính gân cổ hét lên.

 

Chẳng bao lâu sau, người bên trong nghe thấy động tĩnh, có sáu, bảy người đàn ông côn đồ xông ra.

 

Mấy tên này trông rất hung dữ, khí thế cũng hừng hực, vừa nghe thấy đánh nhau thì xông ra ngay, chuẩn bị sẵn sàng cứu người đàn ông đeo kính.

 

“Lên!” Tiêu Văn Hạ thấp giọng nói.

 

Mười mấy đàn em của Tiêu Văn Hạ đều xông lên đón đầu mấy người kia.

 

Nhiều người thì giải quyết nhanh gọn, chưa tới hai phút, sáu, bảy người xông lên kia đã bị đánh bại hết, đầu chảy máu lênh láng!

 

Tiêu Văn Hạ nhìn mấy người nằm lăn lộn trên mặt đất, trong lòng anh ta rất khó chịu.

 

Côn đồ ở thành phố Bắc Ninh thì Tiêu Văn Hạ không dám nói là quen hết, nhưng ít nhất là anh ta cũng có chút ấn tượng.

 

Thế nhưng mấy tên này, Tiêu Văn Hạ không có chút ấn tượng nào hết, có thể khẳng định rằng từ trước tới giờ anh ta chưa từng gặp qua bọn họ.

 

Hoàng Thiên cũng không đánh người đàn ông đeo kính nữa, anh túm lấy tóc ông ta, để ông ta đứng dậy.

 

Người đàn ông đeo kính bị đánh đến nỗi không dám nổi cáu nữa, ông ta sợ hãi nhìn Hoàng Thiên, trong lòng vô cùng hoảng loạn.

 

“Khương Văn Vinh có ở đây không?”

 

Hoàng Thiên tức giận hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK