Chương 469:
Nhìn thấy Đường Chủ Cổ đi ra, Lã Việt tiến lại gần Hoàng Thiên, nghiêm túc nói “Câu Thiên, những lời Đường Chủ Cổ vừa mới nói, chúng ta không thể không phòng bị”
Hoàng Thiên nghe vậy gật đầu, mặc dù không biết tập đoàn sát thủ Lửa Hồng muốn chơi trò gì, nhưng nghe đến cái tên này thì thật sự rất dọa người.
Thật ra điều Hoàng Thiên lo lắng nhất là bà xã Lâm Ngọc An, ngoài ra còn có em gái Hoàng Linh, dù sao cũng vì Hoàng Linh mà Khương Văn Vinh đã bị biến thành thái giám, nên chắc hắn cũng rất hận Hoàng Linh.
Nghĩ đến những điều này, sau khi Hoàng Thiên chuẩn bị trở về Bắc Ninh thì lập tức phái đội viên đặc chiến đến bảo vệ Lâm Ngọc An và Hoàng Linh.
“Chúng ta về trước thôi.” Hoàng Thiên nói với Lã Việt.
Lã ìt đầu đáp ứng, thu quân, theo Hoàng Thiên rời khỏi khách sạn.
Buổi chiều ngày hôm đó, Hoàng Thiên về đến Bắc Ninh.
Sau khi bảo bọn Lã Việt về, Hoàng Thiên nhìn đồng hồ, Lâm Ngọc An chắc cũng sắptan làm rồi.
Hoàng Thiên lái thẳng xe đến công ty Nguyên Đạt, xe dừng lại trước cổng công ty, Hoàng Thiên bước vào.
Từ sau khi Hoàng Thiên thu mua lại công ty nhỏ thì rất ít khi vào đây.
Đến văn phòng làm việc của tổng giám đốc Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên đấy cửa bước vào.
Lâm Ngọc An đang chuyên tâm làm việc, sau khi nghe thấy có tiếng động liên ngẩng đầu nhìn, thì ra là Hoàng Thiên!
“Ông xã.” Lâm Ngọc An nở một nụ cười dịu dàng, đứng dậy bước đến trước mặt Hoàng Thiên.
Nhìn thấy bà xã dịu dàng đến động lòng người như vậy, Hoàng Thiên chịu không nổi ôm lấy cô vào lòng.
“Đừng khiến bản thân mình kiệt sức, về nhà trước đi.” Hoàng Thiên cưng chiều nói với Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An nhẹ nhàng gật đầu, thấy Hoàng Thiên quan tâm cô như thế, trong lòng cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Hai vợ chồng ra khỏi công ty, lên xe.
Hoàng Thiên lái xe đưa Lâm Ngọc An về nhà, trên đường đi, Lâm Ngọc An và Hoàng Thiên nói chuyện rất vui vẻ.
“Ông xã, hôm nay mẹ gọi điện cho em.”
Sau khi Lâm Ngọc An và Hoàng Thiên tán gẫu vui vẻ, đột nhiên lông mày nhíu lại, khẽ nói với Hoàng Thiên.
“À, bà ta nói cái gì?” Hoàng Thiên tùy ý hỏi.
“Mẹ nói muốn ra ngoài làm công.” Lâm Ngọc An thở dài một hơi, nhìn Hoàng Thiên nói.
“Cái gì?” Hoàng Thiên nghe xong hơi ngẩn người, nhưng sau đó lập tức mỉm cười, nói với Lâm Ngọc An: “Mẹ của em muốn ra ngoài làm công, mặt trời mọc đẳng tây hả.
Hoàng Thiên qua hiểu Trương Lan Phượng, ham ăn biếng làm, lại còn hoang tưởng tự đại, cho mình là siêu phàm, nào có thể gạt bỏ đi cái dáng vẻ kiêu ngạo đó mà ra ngoài làm công chứ?
“Là thật đó, em nghe mẹ nói đã tìm được việc tại một quán ăn, đến đó để làm thuê rửa bát.” Lâm Ngọc An thở dài, đành chịu.
“hông phải chứ? Mẹ của em trải qua cuộc sống như thế bao giờ đâu? Hơn nữa, lúc trước chén bát các thứ ở trong nhà, đều đến tay em cả, bà ta biết rửa chén hay không lại là một vấn đề đó.” Hoàng Thiên cười nhẹ, nói với Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An nghe Hoàng Thiên nói như vậy, cô cũng nhịn không được mà cười theo..
“Ai da, mẹ nói gạo trong nhà sắp hết rồi.
Bà và Lâm Quỳnh Mai lại không có thu nhập, khoảng thời gian này phải thắt lưng buộc bụng” Lâm Ngọc An lại thở dài, nhìn Hoàng Thiên nói.
Hoàng Thiên nghe những lời này, lập tức hiểu ra ngay đang xảy ra chuyện gì.
Trương Lan Phượng muốn ra ngoài làm.
công là giả, muốn làm tiền từ chỗ Lâm Ngọc An mới là thật!