Chương 467:
Tiếu Tấn và anh Phó sớm đã không chịu nổi cái bộ dạng không biết xấu hổ này của Đường Chủ Cổ rồi, sau khi Hoàng Thiên đạp tên khốn này, Tiêu Tấn và anh Phó lập tức xông tới, giãm đạp Đường Chủ Cổ một trận.
Khiến Đường Chủ Cổ răng rơi đầy đất, gào khóc thảm thiết.
Mãi đến khi Tiêu Tấn và anh Phó đánh mật nghỉ thì mới dừng lại.
Ngày hôm qua Đường Chủ Gổ đã bị ông Kha Phù đập cho một trận rất thảm, thương tích không hề nhẹ, hôm nay lại bị đánh tơi bời, tên khốn này thật sự không thể chịu đựng nổi.
*Cậu Thiên, không phải cậu muốn tiếp nhận hội Chó Hoang sao? Không có tôi, làm sao cậu có thể thế chân? Hội Chó Hoang có hơn một trăm anh em, bây giờ tất cả đều nghe theo lệnh của tôi”
Đường Chủ Cổ nẵm dưới đất, yếu ớt nói với Hoàng Thiên.
“Ha ha, hội Chó Hoang hỗn loạn quá, bây giờ tôi lười tiếp nhận rồi.” Hoàng Thiên cười nhẹ nói.
“Cậu Thiên, tôi còn có một bí mật động trời muốn nói cho cậu biết!”
Khát vọng sống của Đường Chủ Cổ lúc này rất mãnh liệt, ông ta lớn tiếng hét lên với Hoàng Thiên.
Bí mật động trời?
Hoàng Thiên nhíu nhẹ lông mày, câu nói của Đường Chủ Cổ lại khiến Hoàng Thiên cảm thấy hứng thú.
“Nói đi, bí mật gì?” Hoàng Thiên nói.
Đường Chủ Cổ vẫn giữ cái bộ dạng thần bí, nói với Hoàng Thiên: “Ở đây có quá nhiều người, tôi chỉ muốn nói riêng với một mình cậu.”
“Được, tẹo nữa ở lại một lát đi.” Hoàng Thiên tùy ý nói.
Đường Chủ Cổ lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, anh ta thật sự rất sợ Hoàng Thiên sẽ đánh chết anh ta.
Ông Kha Phù vẫn quỳ rạp trên mặt đất, Hoàng Thiên không nói gì, ông Kha Phù không dám đứng lên, chỉ có thế quỳ ngay ngắn dưới chân Hoàng Thiên như thế mãi.
Hoàng Thiên nhìn xuống chân ông Kha Phù, hỏi: “Ông Kha Phù, ông tính làm gì vậy?”
Ông Kha Phù lập tức bật khóc, muốn một lần nữa xây dựng lòng tin nhưng cũng không thành, mà ngược lại càng mất hết thể diện.
Sau này làm sao còn có thể ở lại cái tỉnh này chứ?
Nhưng những chuyện này không quan trọng, hôm nay có thể sống sót ra khỏi khách sạn Hải Phù này hay không mới quan trọng.
“Cậu Thiên, cậu tôi thế nào. thì làm thế đấy đi, dù sao tôi cũng thật sự biết sai rồi, hu hu…”
Ông Kha Phù nói đến đây tự dưng nghẹn lời, ôm mặt khóc hu hu.
Chết tiệt.
Hoàng Thiên đúng là được mở rộng tâm mắt, ông Kha Phù à, sao đột nhiên lại khóc rồi?
Nhìn thấy dáng vẻ này của ông Kha Phù, Hoàng Thiên thật sự không nỡ xuống tay.
Đối với Hoàng Thiên mà nói, không sợ người khác xem thường, không sợ người khác uy hiếp, chỉ sợ nhất là người khác đứng mặt mình giả bộ đáng thương, khóc lóc.
“Ông nói ông là ông lớn mà nước mắt lại giàn dụa vậy sao?” Hoàng Thiên cạn lời nhìn ông Kha Phù nói.
Ông Kha Phù nghe đến đây, càng khóc dữ dội hơn nữa, nước mắt nước mũi chảy lòng thòng: “Cậu Thên, tôi có lỗi với cậu, tôi thật sự biết sai rồi mà…”
Tất cả mọi người đều đứng ngẩn ra, ai cũng không thể ngờ đến ông Kha Phù một thời oai phong lẫm liệt, rung chuyển trời đất, vậy mà lại thành ra bộ dạng này!
Hoàng Thiên quan sát nét mặt và điệu bộ, phát hiện ra ông Kha Phù thật sự không giống như đang đóng kịch.
Nếu ông Kha Phù biết sửa sai, Hoàng Thiên có thể sẽ cho ông ta một cơ hội.
*Được rồi, được rồi, ông đừng nói nữa, đứng dậy đi” Hoàng Thiên nói.
*Không! Nếu cậu Thiên không tha thứ cho tôi, tôi sẽ quỳ cho đến chết ở trước mặt cậu thì thị ngẩng mặt lớn tiếng nói.