Chương 439:
Tiêu Văn Hạ gật đầu, anh ta biết Hoàng Thiên cũng không muốn gây ra án mạng ở đây, cho Khương Văn Vinh một bài học khó quên là được rồi.
Hai tên đàn em xé ra mảnh vải, băng bó cầm máu cho Khương Văn Vinh.
Thật ra Khương Văn Vinh cũng không chảy quá nhiều máu. Chỉ là bị cắt, lại không chạm đến động mạch máu, căn bản sẽ không bị chảy máu ồ ạt.
Hoàng Thiên nhìn Khương Văn Vinh ngất đi trên mặt đất. Lúc này, lửa giận trong lòng anh mới tiêu tan hơn phân nửa.
Nghĩ đến em gái cũng bị tổn thương rất nặng, vỡ đầu chảy máu, Hoàng Thiên rất lo lắng.
Vốn muốn cho Hoàng Linh trị liệu ở tỉnh trước, nhưng nghĩ tới tình hình ở tỉnh quá phức tạp, Hoàng Thiên vẫn ra lệnh cho mấy tên đàn em hộ tống Hoàng Linh về thành phố Bắc Ninh trước.
“Anh, chúng ta cùng nhau về nhà đi.
Đừng ở lại nơi này.”
Hoàng Linh không biết bên trong căn phòng Khương Văn Vinh xảy ra chuyện gì, thấy Hoàng Thiên muốn phái người đưa cô về thành phố Bắc Ninh, cô khuyên nhủ Hoàng Thiên cùng nhau trở về.
Dù sao tỉnh thành này quá nguy hiểm, Hoàng Linh rất lo lắng cho Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn Hoàng Linh cười nhẹ một tiếng, nói: “Anh không có việc gì, em nghe lời. Về thành phố Bắc Ninh trước.”
“Vâng.”
Hoàng Linh khẽ gật đầu, cô luôn luôn nghe lời Hoàng Thiên.
Mấy đàn em của Tiêu Văn Hạ hộ tống Hoàng Linh về thành phố Bắc Ninh, sau khi trút bỏ được gánh nặng này, Hoàng Thiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cũng không còn lo lắng như vậy.
Nhìn Khương Văn Vinh nằm trên mặt đất giống như chó chết, đột nhiên Hoàng Thiên nghĩ đến Khương Lạp.
Lão già này cũng không phải hạng người tốt, huống chi phế đi cậu em của Khương Văn Vinh, Khương Lạp há có thể từ bỏ ý đồ?
Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, hai cha con nhà này đều là cùng một loại người, vậy thì liền thu thập cùng một lúc!
Nghĩ đến việc này, Hoàng Thiên cũng không nóng lòng rời khỏi nơi này.
“Cậu Thiên, chúng ta vẫn nên rút lui trước đi”
Lúc này, Tiêu Văn Hạ đi đến gần Hoàng Thiên, khuyên Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên mỉm cười, hỏi Tiêu Văn Hạ: “Chuyện còn chưa giải quyết xong xuôi, làm sao có thể rút lui?”
“A? Cậu Thiên, phế Khương Văn Vinh, em gái của anh cũng đã cứu ra, đủ rồi! Chúng ta mau rời khỏi đây đi, miễn cho đêm dài lắm mộng.”
Tiêu Văn Hạ lo lắng nói với Hoàng Thiên.
Trong lòng Hoàng Thiên cũng rất rõ ràng, Tiêu Văn Hạ nói đêm dài lắm mộng, cũng không phải là lo lắng vô cớ.
Vừa rồi Khương Văn Vinh đã vụng trộm gọi điện thoại. Để đường chủ Cổ kia tới giúp đỡ, đoán chừng đường chủ Cổ kia sẽ nhanh đến thôi!
Trừ bốn người hộ tống Hoàng Linh, hiện tại chỉ còn lại mười hai tên đàn em, mỗi người đều có những vết thương khác nhau, trong đó còn có mấy người bị thương rất nặng.
Mặc dù khiến hai mươi mấy thành viên Hội Chó Hoang của nhà họ Khương nằm xuống, nhưng tổn thất bên này của Hoàng Thiên cũng rất nghiêm trọng, cơ bản đã không còn sức chiến đấu nữa.
Nhưng thật sự Hoàng Thiên không nghĩ cứ như vậy mà rút lui, Khương Lạp được mấy người đàn ông mặt quỷ cứu đi, rất có thể sẽ quay trở về nhà, Hoàng Thiên chuẩn bị thu thập Khương Lạp luôn một thể, miễn cho để lại mầm mống tai hoạ.
Nhưng bây giờ Lã Việt còn chưa đuổi tới tỉnh thành, nếu đường chủ Cổ kia thật sự dẫn người tới, vô cùng phiền phức!
Nghĩ vậy, Hoàng Thiên gọi điện thoại cho ông Kha Phù.
“Ôi, cậu Thiên!”
Ông Kha Phù bắt máy rất nhanh, cực kỳ cung kính nói với Hoàng Thiên.
“Ông Kha Phù, tôi muốn mượn một ít người của ông.”
Hoàng Thiên đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp mượn người của ông Kha Phù.