Chương 412:
Ông Kha Phù và Lăng Thanh Trúc giống như học sinh đang lên lớp, họ đi theo sau Hoàng Thiên, cũng nhanh chóng đi vào.
Hai người bảo vệ đeo kính râm đi sau cùng, một nhóm người đi lên tầng ba, đi vào cửa của gian phòng xa hoa.
Trong mỗi gian phòng đều có những nhân viên phục vụ tương ứng, họ đứng ở cửa chính, luôn sẵn sàng nghe theo sai khiến bất cứ lúc nào.
Thế nhưng người trong gian phòng sớm đã giao hẹn với nhau, hai nhân viên phục vụ ở cửa chính chào hỏi mấy người Hoàng Thiên, sau đó mở cửa phòng ra.
“Cậu Thiên, cậu mau vào đi, anh Lạp đang đợi ở bên trong đấy ạ.”
Ông Kha Phù nở một nụ cười, ông ta làm động tác mời vào với Hoàng Thiên.
Lúc này ông ta cũng không nói thẳng ra tên Khương Lạp nữa mà dùng mấy chữ anh Lạp, bởi vì ông ta sợ Khương Lạp sẽ nghe thấy.
Hoàng Thiên thật sự không chút do dự, anh nhanh chóng đi vào!
Ông Kha Phù và Lăng Thanh Trúc đi theo sau, cuối cùng là hai vệ sĩ đeo kính râm.
Trước một cái bàn trong căn phòng có một người đàn ông để râu dài, khoảng tâm hơn bốn mươi tuổi.
Dáng người ông ta rất gầy, da bọc xương, nhưng lại cao tới một mét tám, là kiểu người đàn ông cao gầy.
Sau người đàn ông đó có ba người thanh niên đang đứng yên tại chỗ, ba người thanh niên này đều có vẻ mặt hung dữ, cả người đều lộ ra sự ngang tàng, lạnh lẽo!
Ngoài ra còn có bốn người đàn ông mặc áo đen đang đứng bên cạnh ba người thanh niên kia, trên người họ cũng lộ ra sự dữ dẫn, không dễ dây vào.
Người đàn ông râu dài đứng ở cửa nhìn lướt qua một cái, thấy Hoàng Thiên bước vào, hai mắt ông ta híp lại, khí lạnh tỏa ra từ trong ánh mắt ấy, khiến người ta không rét mà run.
Thấy Hoàng Thiên đi tới, người đàn ông râu dài vẫn ngồi yên trên ghế, không nhúc nhích dù chỉ một chút.
Ông Kha Phù nhanh chóng đi tới trước mặt người đàn ông râu dài, cười nói: “Anh Lạp, người này chính là Hoàng Thiên, cậu Thiên!”
“Ừ” Khương Lạp ừ một tiếng, kiêu ngạo ngồi trên ghế, ông ta cũng chẳng thèm chào hỏi Hoàng Thiên.
Ông Kha Phù lại lập tức quay đầu lại nói với Hoàng Thiên: “Cậu Thiên, người này là người tôi đã nói với cậu, đại ca của hội Chó Hoang!”
Không cần ông Kha Phù giới thiệu, vừa vào cửa Hoàng Thiên đã nhìn ra được người này là Khương Lạp, mấy người khác đều đứng, chỉ có Khương Lạp là ngồi, rất dễ để đoán ra địa vị.
Thấy Khương Lạp bày ra dáng vẻ như này, Hoàng Thiên cũng chẳng biết nói sao.
Tên nhóc Khương Lạp này cũng tỏ vẻ quá đấy!
“Cậu Thiên? Ha ha, tôi nói này ông Kha Phù, ông gọi tên nhóc miệng còn hôi mùi sữa này là cậu Thiên sao?”
Khương Lạp cười khẩy thành tiếng, nhìn ông Kha Phù khinh bỉ.
Lời này cũng không khách sáo chút nào, vừa mới gặp mặt, Khương Lạp đã công kích Hoàng Thiên, rõ ràng là đang muốn khiêu khích mà.
Ông Kha Phù nghe thấy những lời châm biếm của Khương Lạp, biểu cảm trên mặt ông ta rất khó xử, nhưng thật ra trong lòng đã vui tới nở hoa rồi.
Bởi vì ông Kha Phù không khiến Khương Lạp tức chết, tốt nhất là để cho Khương Lạp ở đây mà tỏ ra hung ác với Hoàng Thiên một trận, với tính cách của Hoàng Thiên, chắc chắn anh sẽ tiễn Khương Lạp đến Tây Thiên!
Tới lúc đó, cả tỉnh cũng giống y như mấy năm về trước, ông Kha Phù có thể thừa sức một tay che trời.
“Anh Lạp, chắc anh không biết rồi, cậu Thiên đây không phải người bình thường, tôi gọi cậu ấy một tiếng cậu Thiên là lẽ đương nhiên thôi.” Ông Kha Phù giảo hoạt nói. Lời này vừa nịnh nọt được Hoàng Thiên, lại vừa có thể khiến lửa giận trong lòng Khương Lạp bùng cháy.
Quả nhiên, mục đích của ông Kha Phù đã đạt được, Khương Lạp híp mắt rồi lại trừng mắt, liếc nhìn Hoàng Thiên một cái rồi bĩu môi nói với ông Kha Phù: “Ha ha, không nhìn ra được cậu ta có điểm nào là không bình thường cả! Đây rõ ràng là một thứ giẻ rách mài”
“Không không không, cậu Thiên không phải thứ giẻ rách gì, cậu ấy lợi hại lắm đó!”
Ông Kha Phù tiếp tục đổ dầu vào lửa.
Bốp!