Chương 414:
“Về sau hãy quản thúc đám đàn em của ông cho chặt, nếu còn chạy tới thành phố Bắc Ninh gây rối, thì đừng trách tôi nặng tay.”
Hoàng Thiên sâm mặt lại, cảnh cáo Khương Lạp.
Mẹ kiếp!
Vừa nghe Hoàng Thiên nói vậy, Khương Lạp lập tức giận xì khói.
“Tên nhãi ranh này là cái thá gì? Dám lên mặt dạy đời tao? Lập tức giao Tất Siêu ra đây cho tao, nếu không tao sẽ khiến mày không thể bước ra khỏi căn phòng này!”
Khương Lạp trừng mắt dữ tợn, không nể nang gì Hoàng Thiên nữa.
Ông Kha Phù ở bên cạnh chứng kiến tất cả. Ông ta hiểu Khương Lạp khá rõ, biết Khương Lạp chuẩn bị ra tay rồi đây!
Vốn dĩ ông Kha Phù muốn khoanh tay đứng nhìn Khương Lạp ra tay với Hoàng Thiên, nhưng hiện giờ thì không ổn, Hoàng Thiên đã vạch trân mánh khóe này của ông Kha Phù. Nếu như Hoàng Thiên thực sự có mệnh hệ nào ở đây thì chắc chắn món nợ này sẽ bị đổ lên đầu ông Kha Phù.
Vậy nên ông Kha Phù sợ hãi, vội vàng chạy tới khuyên ngăn: “Anh Lạp anh tuyệt đối đừng có manh động, cậu Thiên là khách tôi mời tới, có tôi ở đây thì không cho phép anh động chạm gì tới cậu ấy!”
Những lời ông Kha Phù nói nghe cũng rất có khí thế, đương nhiên, cũng phải gông mình lên mới nói ra được.
Tuy thể lực của Khương Lạp còn lớn hơn cả ông Kha Phù, nhưng dù gì ông Kha Phù cũng là một thế lực không hề nhỏ, chưa đến mức vạn bất đắc dĩ, Khương Lạp cũng không muốn chơi bài ngửa với ông Kha Phù.
Huống hồ Tất Siêu còn đang trong tay Hoàng Thiên, Khương Lạp ngẫm nghĩ, cười gần và bảo: “Được thôi lão Phù, tôi nể mặt ông lần này, tạm thời không đụng đến tên họ Hoàng đây! Nhưng cậu ta cũng nên biết điều, nếu không lập tức thả Tất Siêu, tôi không tha cho cậu ta đâu!”
Ông Kha Phù nghe thấy vậy mới yên tâm, ông ta quay lại nói với Hoàng Thiên: “Cậu Thiên, nên đĩ hòa vi quý thì hơn, tay Tất Siêu đó, cậu yên tâm, để tôi khuyên nhủ anh Lạp, mọi người bắt tay làm hòa được không?”
“Lão Phù, ông qua đây.”
Hoàng Thiên vẫy tay gọi Ông Kha Phù tới.
Ông Kha Phù ngớ ra nhưng vẫn bước lên hai bước đến trước mặt Hoàng Thiên.
Bốp!
Hoàng Thiên vung tay tát thẳng vào mặt Ông Kha Phù, một cái tát thật mạnh!
“Ối mẹ ơi!”
Ông Kha Phù đau điếng ré lên thất thanh, tay ôm mặt, ngơ ngác nhìn Hoàng Thiên, không biết vì lí do gì mà Hoàng Thiên đánh ông ta.
Bốp bốp!
Hoàng Thiên lại giáng tiếp hai cái bạt tai xuống, tát cho Ông Kha Phù nổ đom đóm mắt.
“Cậu Thiên, cậu, cậu làm gì vậy…”
Ông Kha Phù lắp bắp, run run hỏi Hoàng Thiên.
“Xem như ông không còn mặt mũi nào rồi nhé! Hai mặt đều diễn người tốt sung sướng lắm đúng không?” Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi ông Kha Phù.
Ông Kha Phù vừa thẹn vừa tức, nhưng lại bị Hoàng Thiên dạy bảo im thin thít.
“Cậu Thiên, tôi… Tôi…”
Ông Kha Phù không cãi lại được, lắp bắp không nói nổi thành lời.
“Được rồi, ông đứng sang một bên cho tôi. Đợi xong việc rồi tôi tính sổ với ông sau.”
Hoàng Thiên mất kiên nhẫn chỉ tay vào góc tường, ra hiệu cho ông Kha Phù đứng vào chỗ đó.
Mặt ông Kha Phù nóng ran, với địa vị của ông ta, bị người ta dạy dỗ giữa chốn đông người thế này thực sự không còn mặt mũi nào nữa.
Nhưng đành chịu, ông ta không thể chọc Hoàng Thiên giận được!
Ngoan ngoãn đứng vào góc tường, ông Kha Phù cùng Lăng Thanh Trúc ngơ ngác đứng trơ ra với nhau.
Cho đến tận lúc này, họ mới cảm nhận được Hoàng Thiên không chấp nhận được hạt bụi trong mắt đến thế nào.