Mục lục
Chàng Rể Đệ Nhất Hoàng Thiên Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 441:

 

“Mang Khương Văn Vinh đi cùng, nếu có chuyện gì phiền phức xảy ra thì anh ta sẽ trở thành khiên thịt cho chúng ta.”

 

Hoàng Thiên nói với Tiêu Văn Hạ.

 

“Vậy còn hơn hai mươi người này thì sao?”

 

Tiêu Văn Hạ chỉ mấy thành viên hội Chó Hoang đang bị thương nằm dưới đất không dậy nổi, hỏi Hoàng Thiên.

 

“Không cần để ý đến mấy người này, rút luil”

 

Nói xong, Hoàng Thiên đi trước, Tiêu Văn Hạ theo sát phía sau, phía sau cùng là mười mấy thuộc hạ của Tiêu Văn Hạ.

 

Đoàn người vừa mới đi tới sân của biệt thự, còn chưa kịp đi đến cổng thì đã thấy mấy chiếc xe thương vụ màu đen lao vụt tới, dừng ở trước cổng lớn của biệt thự nhà họ Khương.

 

Ngay sau đó, từ trên mỗi chiếc xe thương vụ màu đen có bảy, tám người bước xuống, tổng cộng có khoảng bốn, năm mươi người áo đen tràn vào trong sân!

 

Hoàng Thiên đã từng gặp qua rất nhiều cảnh tượng hoành tráng như vậy, nhưng lúc này trong lòng không khỏi run lên một cái.

 

Chênh lệch quá nhiều rồi! Nhiều người như vậy, làm sao mà đánh nổi?

 

Coi như anh có năng lực để đột phá vòng vây xông ra ngoài, nhưng còn hơn mười người anh em phía sau thì sao? Bọn họ chắc chăn sẽ phải chết ở đây!

 

Nghĩ tới điều này, trên trán Hoàng Thiên nổi gân xanh, nhìn chăm chằm vào đám người này.

 

Người cầm đầu của đám người này khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng dấp gầy nhom nhưng đôi mắt lại rất sáng.

 

Tên này có một bộ râu cá trê, vẻ mặt dữ tợn, hai con mắt hung ác đảo tới đảo lui trên người Hoàng Thiên.

 

Khi ông ta nhìn thấy Khương Văn Vinh đang hôn mê bất tỉnh, đôi mắt của tên râu cá trê này đỏ ửng hết cả lên, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn.

 

“Bọn mày thật to gan! Dám xông thẳng vào nhà họ Khương, bọn mày chán sống rồi à?”

 

Tên râu cá trê quát ầm lên.

 

Hoàng Thiên không ngại khẩu chiến với tên râu cá trê này, dưới tình huống này, muốn mang hết tất cả các anh em phá vòng vây ra bên ngoài là chuyện không thể.

 

Vậy nên càng trì hoãn thời gian càng tốt, tốt nhất là trì hoãn đến khi Lã Việt dẫn người đuổi tới, đến lúc đó mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

 

“Ha ha, ông chính là Đường Chủ Cổ sao?”

 

Hoàng Thiên cười nhạt một tiếng, bình tĩnh hỏi tên râu cá trê.

 

Người đàn ông râu cá trên trừng mắt nói: “Không sai, ông đây chính là ngài Cổ của chúng mày đấy! Được lắm, thằng ranh con, gan mày lớn mày, sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn cười được à?”

 

“Ông Cổ, tôi nói nè, ông đừng có mà phách lối như thế, tưởng có nhiều người thì ngon à?”

 

Hoàng Thiên lạnh lùng cười một tiếng, hỏi lại Đường Chủ Cổ.

 

Đường Chủ Cổ chính là một tên vô cùng phách lối, ông ta là cánh tay phải đắc lực nhất của Khương Lạp. Nếu không, Khương Văn Vinh sẽ không cầu cứu ông ta.

 

Thấy Hoàng Thiên không có vẻ gì là sợ hãi, Đường Chủ Cổ rất tức giận, ông ta cảm thấy như là mình đang bị khinh bỉ vậy.

 

“Mẹ, ông đây có nhiều đó, làm sao, không phục? Lập tức thả cậu Vinh ra, mày đã làm gì cậu chủ?”

 

Đường Chủ Cổ nhãn lại hỏi Hoàng Thiên, ông ta không dám tuỳ tiện ra ta, Khương Văn Vinh vẫn còn trong tay Hoàng Thiên, nhỡ dâu Khương Văn Vinh xảy ra chuyện gì, ông ta không chịu trách nhiệm nổi.

 

Hoàng Thiên không để ý đến Đường Chủ Cổ, anh lấy điện thoại ra gọi điện cho ông Kha Phù.

 

“Alo, cậu Thiên có gì phân phó?”

 

Giọng nói của ông Kha Phù truyền tới.

 

“Ông đến đâu rồi?” Hoàng Thiên hỏi.

 

“Cậu Thiên, tôi đang kẹt xe, phải hơn nửa tiếng nữa mới đến được, tôi cũng rất gấp gáp Ông Kha Phù nói.

 

“Ông không cần phải gấp, ông có tới hay không cũng không quan trọng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK