Mục lục
Chàng Rể Đệ Nhất Hoàng Thiên Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 438:

 

Khương Văn Vinh nghe Hoàng Thiên nói như vậy, lập tức bị dọa đến mức mặt xám như tro, suýt nữa thì hôn mê.

 

Nhưng trong lòng anh ta vẫn còn một chút hi vọng, cho rằng Hoàng Thiên chỉ đang hù dọa anh ta. Anh ta đường đường là cậu chủ lớn của Hội Chó Hoang, Hoàng Thiên nào dám làm như vậy? Đây không phải là tự tìm đường chết sao?

 

“Hoàng Thiên, mày, mẹ nó mày đang hù dọa tao có phải không? Tao nói cho mày biết, đừng có đùa kiểu này với tao!”

 

Khương Văn Vinh hung hăng nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, vẫn vô cùng phách lối.

 

Trong lòng Hoàng Thiên cảm thấy buồn cười. Đến lúc này, thế mà Khương Văn Vinh còn tưởng rằng mình đang hù dọa anh ta?

 

“Mày cho rằng tao đang đùa giỡn với mày hả?”

 

Hoàng Thiên đi tới gần Khương Văn Vinh, lấy con dao ra.

 

Ánh sáng lập lòe của con dao gần ngay trước mắt. Khương Văn Vinh đau cả đầu, anh †a thật sự sợ Hoàng Thiên.

 

“Mày đừng quên, cha của tao là Khương Lạp! Nếu mày dám động đến tao, chính là đối địch với toàn bộ Hội Chó Hoang, về sau mày đừng nghĩ có thể sống yên ổn!”

 

Miệng nhỏ của Khương Văn Vinh vẫn tiếp tục nói, uy hiếp Hoàng Thiên, hi vọng Hoàng Thiên biết khó mà lui.

 

Trên đời Hoàng Thiên ghét nhất là có người uy hiếp anh, nếu như Khương Văn Vinh cầu xin tha thứ còn có hy vọng, uy hiếp Hoàng Thiên như vậy, tuyệt đối là tự tìm đường chết.

 

“Từ hôm nay trở đi, mày sẽ không thể nhớ thương phụ nữ được nữa rồi.”

 

Hoàng Thiên lạnh lùng nói.

 

“Mày, mày có ý gì?”

 

Rốt cuộc Khương Văn Vinh cũng luống cuống, anh ta thấy rất rõ ràng, Hoàng Thiên tuyệt đối không hề dọa anh ta, đây là thật sự muốn ra tay!

 

“Bởi vì mày có nhớ thương cũng vô ích.”

 

Hoàng Thiên nói xong. Dao găm trong tay vung lên, muốn ra tay!

 

“A a a! Không muốn đâu, cậu Thiên, đừng mà…

 

Khương Văn Vinh quỷ khóc sói gào, bị dọa đến tè cả ra.

 

Hoàng Thiên nhanh chóng né sang một bên, suýt nữa thì bị tên khốn này tiểu lên mặt rồi!

 

Người trong phòng đều cực kỳ khinh bỉ Khương Văn Vinh, mới vừa rồi còn kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, lát sau đã sợ tè cả ra quần?

 

“Cậu Thiên, để tôi, đừng làm ô uế tay của anh”

 

Lúc này Tiêu Văn Hạ đi đến gần Hoàng Thiên, cắn răng nói.

 

Hoàng Thiên cũng thật sự không muốn – làm ô uế tay của mình, tên Khương Văn Vinh này cũng quá bẩn thỉu, nước tiểu ướt một ._ mảng lớn.

 

“Được”

 

Hoàng Thiên đưa con dao cho Tiêu Văn Hạ, sau đó đứng sang một bên.

 

“Đừng như vậy, các người không thể như vậy! Cậu Thiên cậu Thiên, tôi thật sự biết sai rồi. Tôi không dám nữa đâu…

 

Khương Văn Vinh không biết cầu xin như thế nào mới tốt, bị dọa đến toàn thân run rẩy, sợ đến phát khóc.

 

“Muộn rồi!”

 

Hoàng Thiên cả giận nói, sau đó liếc mắt với Tiêu Văn Hạ, ra hiệu cho Tiêu Văn Hạ ra tay.

 

Tiêu Văn Hạ làm thật, giơ tay chém xuống, chỉ nghe bên trong căn phòng tất cả đều là tiếng kêu thê thảm của Khương Văn Vinh.

 

Nửa phút sau, Khương Văn Vinh đau đến ngất đi.

 

“Băng bó cho nó một chút, để lại cho nó cái mạng chó.”

 

Hoàng Thiên nói với Tiêu Văn Hạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK