Mục lục
Chàng Rể Đệ Nhất Hoàng Thiên Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 400:

 

Đứng trước mặt Tiêu Văn Hạ là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, vừa mới dùng chai bia đập vào đầu Tiêu Văn Hạ!

 

Có là đầu sắt cũng không chịu nổi cú đập này, Tiêu Văn Hạ lắc lư mấy cái, bịch một tiếng ngồi trên mặt đất, đầu óc quay cuồng.

 

Người đàn ông hơn hai mươi tuổi kia ; dáng dấp rất trắng trẻo, dáng người có vẻ hơi gầy gò, nhìn lên khuôn mặt lại có khí chất hào hoa phong nhã, có điều hai mắt lóe ra vẻ dữ tợn, nhìn thật kinh người.

 

Sau khi dùng chai rượu đập vào đầu Tiêu Văn Hạ, người đàn ông này thuận thế nhặt lên một chai bia rỗng, muốn đập tiếp vào đầu Tiêu Văn Hại Hai tên đàn em của Tiêu Văn Hạ vừa muốn ra tay liền bị mấy người đàn ông mặc vest cản lại.

 

Hoàng Thiên thấy Tiêu Văn Hạ sắp bị vỡ đầu, lập tức quát to một tiếng: “Dừng tay!”

 

Một tiếng quát này, khí thế mười phần!

 

Người đàn ông hơn hai mươi tuổi kia sửng sốt, không nện vào đầu Tiêu Văn Hạ nữa, ánh mắt quét về phía Hoàng Thiên.

 

Ánh mắt Hoàng Thiên và người đàn ông này đụng nhau, không khỏi bắn ra tia lửa, ánh mắt của đối phương quá dữ tợn, xem ra chính là một kẻ vô cùng tàn bạo!

 

“Tất Thiên Vương, hai người này nói là mang tiền đến chuộc người!”

 

Người đàn ông mặc vest đen dẫn Hoàng Thiên lên lầu, một mực cung kính nói với người đàn ông hơn hai mươi tuổi.

 

Tất Thiên Vương?

 

Hoàng Thiên nghe thấy thì im lặng, đầu năm nay Thiên Vương trở nên đáng giá như vậy sao? Có phải là ai cũng dám tự xưng là Thiên Vương?

 

 

“Chị!”

 

Lâm Huỳnh Mai khóc lóc hô lên, khuôn mặt nhỏ bị dọa đến tái nhợt.

 

Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An nhìn về hướng đối diện, trong lòng bọn họ trầm xuống.

 

Chỉ thấy Trương Lan Phượng và Lâm Huỳnh Mai đứng ở đó, hai tên đàn ông mặc vest, cầm hai con dao bổ dưa hấu lớn gác trên cổ Trương Lan Phượng và Lâm Huỳnh Mail Dưới ánh đèn, ánh sáng của những con dao bắn ra bốn phía, lưỡi dao rất sắc bén!

 

“Mẹ! Huỳnh Mail”

 

Lâm Ngọc An gấp đến mức không biết nên làm thế nào cho phải, cô nào đã gặp qua tình cảnh này? Tim đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra cổ họng.

 

Cô vốn cho rằng đây chỉ là nợ nần tranh chấp bình thường. Nhưng bây giờ xem ra không hề đơn giản như vậy!

 

Tiền cũng đã đưa tới, đối phương còn cầm dao muốn ra tay. Đây rốt cuộc là muốn làm gì?

 

Lâm Ngọc An nghĩ đến việc này, theo bản năng muốn đi qua cứu Trương Lan Phượng và Lâm Huỳnh Mai.

 

Làm sao Hoàng Thiên có thể để Lâm Ngọc An đi qua? Anh nhanh chóng bắt lấy cánh tay Lâm Ngọc An.

 

“Anh Hạ, không sao chứ?”

 

Hoàng Thiên đi qua đỡ Tiêu Văn Hạ dậy.

 

“Không sao…”

 

Tiêu Văn Hạ ôm đầu, dưới chân cũng không vững, thất tha thất thểu.

 

“Người đẹp, em đến rồi, chúng ta nói chuyện thôi, ha hai”

 

Tất Thiên Vương kia nhìn chằm chằm Lâm Ngọc An, cười híp mắt nói năng rất bất lịch sự.

 

Hoàng Thiên kéo Lâm Ngọc An ra sau lưng, lúc này đi tới trước mặt tên họ Tất.

 

“Tiền đã mang tới cho mày, tại sao không thả người.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK