Mục lục
Chàng Rể Đệ Nhất Hoàng Thiên Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 422:

 

Ông Kha Phù là một gã tinh quái, vừa nghe giọng điệu của Hoàng Thiên, ông ta đã biết chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra.

 

“Hiểu ạ hiểu ạ! Cậu yên tâm đi cậu Thiên.

 

Tôi nhất định sẽ nghĩ cách giữ chân Khương Lạp.

 

Ông Kha Phù rối rít nhận lời.

 

Hoàng Thiên không nói gì thêm, tắt cuộc gọi xong, anh dẫn theo đám người của Tiêu Văn Hạ rời khỏi khu giảng đường.

 

Ra đến ngoài cổng trường, Hoàng Thiên lên ô tô, phóng thẳng tới bệnh viện.

 

Đám người Tiêu Văn Hạ cũng lên xe, mấy chiếc ô tô theo sát Hoàng Thiên, đồng loạt phóng thẳng đến bệnh viện.

 

Rất nhanh chóng, Hoàng Thiên đã lái xe tới nơi, lúc này, Lăng Thanh Trúc đang sốt ruột đứng đợi ngoài cổng bệnh viện.

 

Ông Kha Phù phái cô ta ra đây đợi Hoàng Thiên, còn ông Kha Phù ở lại phòng điều trị khoa ngoại cùng Khương Lạp, lo sợ Khương Lạp đột nhiên đi mất.

 

Vừa thấy Hoàng Thiên cuối cùng đã tới, Lăng Thanh Trúc vội vàng ra đón.

 

“Cậu Thiên đã tới, Khương Lạp chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, anh hãy nhanh lên ạ.”

 

Lăng Thanh Trúc nói rồi bước lên tiến sát lại gần Hoàng Thiên, nhìn đến là lẳng lơ.

 

Hoàng Thiên làm gì có thời gian rảnh để tâm đến thói lắng lơ của Lăng Thanh Trúc.

 

Đẩy mạnh cô ta qua một bên, trầm giọng bảo: “Dân đường!”

 

Lăng Thanh Trúc hậm hực nhõng nhão, tức tối trong lòng, bởi mỗi lần gặp Hoàng Thiên cô ta đều tìm cách dụ dỗ, nhưng lần nào Hoàng Thiên cũng không buồn đếm xỉa đến cô ta, khiến cô ta bực bội.

 

Lúc này, Lăng Thanh Trúc ưỡn ẹo đánh mông đi trước dân đường, tuy mang giày cao gót nhưng cô ta bước đi không chậm chạp chút nào.

 

Chỉ chốc lát, Lăng Thanh Trúc đã dẫn Hoàng Thiên đến phòng điều trị khoa ngoại.

 

Hoàng Thiên đẩy cửa đi vào!

 

Thấy Khương Lạp đang bưng mặt ngồi trên một chiếc ghế, sắc mặt cực kì khó coi.

 

Bác sĩ vừa rửa vết thương cho ông ta, cũng đã bôi thuốc. Ông ta đang ngồi đó nghỉ ngơi.

 

Ông Kha Phù ở bên cạnh nói chuyện với ông ta, mấy thành viên của Hội Chó Hoang đứng sau lưng ông ta.

 

Vừa trông thấy Hoàng Thiên bất thình lình bước vào, Khương Lạp giật mình hoảng hốt đứng phắt dậy, đôi mắt hung tợn trợn trừng lên nhìn Hoàng Thiên.

 

“Hoàng Thiên, mày còn định làm gì nữa?”

 

Khương Lạp có phần căng thẳng, giọng điệu khá ngang ngược nhưng biểu cảm hồi hộp đã bán đứng ông ta.

 

Không đợi Hoàng Thiên đi tới, Khương Lạp thủ đoạn xảo quyệt đã lập tức hiểu ra, nhìn ông Kha Phù chòng chọc giận dữ: “Kha Phù! Ông bán đứng tôi?”

 

“Đâu có, sao lại nói như thế được?”

 

Ông Kha Phù vờ như không hay biết, hỏi ngược lại Khương Lạp.

 

“Có phải ông nói với Hoàng Thiên tôi đang ở đây không? Bằng không làm sao Hoàng Thiên có thể tìm được đến đây?”

 

Khương Lạp chất vấn Ông Kha Phù.

 

Không cần phải nói, đầu óc của Khương Lạp không hề đơn giản, cũng không thể chấp nhận được có bụi bay vào mắt.

 

Dĩ nhiên ông Kha Phù không chịu thừa nhận, nếu xét về độ láu cá xảo quyệt thì ông Kha Phù không hề kém cạnh Khương Lạp.

 

Hoàng Thiên nào có thời gian và công sức nghe họ trở mặt với nhau. Lúc này, anh bước lại gần Khương Lạp, túm cổ áo ông ta, xách cổ ông ta lên.

 

Mấy thành viên Hội Chó Hoang sau lưng Khương Lạp thấy thế lập tức xông lên định ra †ay với Hoàng Thiên.

 

Tuy biết rõ mình không phải đối thủ của Hoàng Thiên nhưng mấy tên nhãi ranh cũng phải lao tới thôi, nếu không chắc chắn Khương Lạp sẽ hỏi tội họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK