Chương 410:
Ông Kha Phù âm thầm nghĩ một chút trong lòng, nhưng ông ta không thể hiện ra ngoài, vẫn tỏ vẻ ân cần: “Cậu Thiên, cậu có thực sự biết đến sự khủng bố của Hội Chó Hoang không?”
Hoàng Thiên không có ấn tượng tốt đẹp gì với ông Kha Phù này, biểu hiện và tính cách của ông ta lần trước, đã làm Hoàng Thiên rất thất vọng.
Một người nhìn người khác không vừa mắt, người ta làm cái gì cũng cảm thấy chắc chắn không phải điều tốt đẹp gì.
Bây giờ Hoàng Thiên nhìn ông Kha Phù cũng vậy, anh cảm thấy thật khó chịu.
“Ha ha, đáng sợ đến mức nào cơ?”
Hoàng Thiên lạnh lùng cười hỏi ông Kha Phù.
Ông Kha Phù nuốt một ngụm nước bọt, nghiêm túc cẩn thận nói với Hoàng Thiên: “Cậu Thiên, thế lực đáng sợ của Hội Chó Hoang chủ yếu ở tỉnh thành, mấy năm nay đã phát triển ngày càng lớn mạnh, hiện tại đã ở trên đầu tôi rồi…”
Nói đến đây, gương mặt của ông Kha Phù hơi nóng lên, dù sao ông ta cũng được công nhận là người đứng đầu tỉnh thành, thậm chí trong toàn tỉnh, thế lực của ông ta cũng là to lớn nhất.
Mặc dù không theo dõi ông Kha Phù, nhưng thế lực của ông ta ở trong tỉnh thành này, Hoàng Thiên vẫn biết một chút.
Ngay cả người đáng sợ như Lã Việt, trước mặt ông Kha Phù, vẫn chỉ là một thằng nhóc non nớt mà thôi.
Nếu không phải Hoàng Thiên đã thâu tóm Lã Việt, thì Lã Việt ở trong mắt ông Kha Phù cũng không có gì đáng để tâm.
Vì vậy Hoàng Thiên khá ngạc nhiên.
“Ông rất sợ Hội Chó Hoang?”
Hoàng Thiên suy nghĩ một chút, hỏi ông Kha Phù.
Gương mặt ông Kha Phù hơi nóng lên, xấu hổ nói với Hoàng Thiên: “Cũng không phải là sợ hãi, chỉ là có chút kiêng kị, họ với tôi chính là nước sông không phạm nước giếng. Nếu Hội Chó Hoang không đến khiêu khích tôi, tôi cũng sẽ không động chạm đến bọn họ.”
“Đúng rồi cậu chủ Thiên, ông Kha Phù nói không sai, ông trùm của Hội Chó Hoang là Khương Lạp, là một người lòng dạ độc ác, thủ đoạn nham hiểm, hơn nữa thành viên của Hội Chó Hoang cũng rất nhiêu. Chúng ta phải cẩn thận một chút!”
Lăng Thanh Trúc đứng ở bên cạnh cũng lên tiếng, muốn nhắc nhở Hoàng Thiên.
“Hai người chạy đến thành phố Bắc Ninh này, chỉ để nói thông tin này với tôi thôi sao?”
Hoàng Thiên hỏi ông Kha Phù và Lăng Thanh Trúc. Thực ra, Hoàng Thiên đã sớm nhận ra. Hai người này vội vã chạy đến thành phố Bắc Ninh, nhất định không phải chỉ để thông báo tin tức này, mà còn có mục đích khác.
“Ha ha, tôi biết mà, không có chuyện gì có thể qua được mắt của cậu chủ Thiên…”
Ông Kha Phù mỉm cười, nịnh nọt nhìn Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn bộ dạng nói chuyện vòng vo lan man của ông Kha Phù, trong lòng cảm thấy không dễ chịu chút nào.
Nếu là Lã Việt, anh ta sẽ nói thẳng với Hoàng Thiên, nào có cái bộ dạng nói chuyện vòng vo như vậy của ông Kha Phù.
“Ông có chuyện gì thì mau nói, không có việc gì thì biến về tỉnh thành của ông đi.”
Hoàng Thiên rất không kiên nhãn nói với ông Kha Phù.
Ông Kha Phù nhìn thấy, lập tức vội vàng nói: “Chính là có việc này. Ông chủ của Hội Chó Hoang là Khương Lạp rất khâm phục ngưỡng mộ cậu Thiên đây, ông ấy muốn được nói chuyện với cậu…”
Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Thiên lập tức trầm xuống!
Anh cũng đến phục ông Kha Phù này, đây là muốn đến làm sứ giả đưa tin sao?
Ông Kha Phù làm loại chuyện này, bề ngoài là muốn giảng hoà ân oán của Hoàng Thiên với kẻ thù của anh. Trên thực tế, ông Kha Phù tính toán làm người tốt ở cả hai bên, sau đó thu lợi về phía mình!
Hoàng Thiên ghét nhất chính là loại người hai mặt như thế này!
“Ông Kha Phù, ông đây là lại mắc bệnh người già à? Vậy mà lại chạy đến đây làm kẻ hoà giải?”
Hoàng Thiên khinh thường liếc nhìn ông Kha Phù và hỏi.
Cái này…
Ông Kha Phù bị lời nói của Hoàng Thiên làm cho nghẹn ngào, có chút không nói nên lời.