Mục lục
Chàng Rể Đệ Nhất Hoàng Thiên Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 466:

 

Trong lòng ông Kha Phù hối hận chết đi được, hôm nay coi như ông đã có thể hoàn toàn nhìn thấy rõ, Hoàng Thiên tuyệt đối là người không thể động vào, Hoàng Thiên có thể xóa sổ ông chỉ trong tích tắc.

 

“Dạ dạ dạ, sau này tôi sẽ không dám làm trái những gì cậu Thiên đã dạy bảo, không dám làm nữa…” Ông Kha Phù gật mạnh đầu, đỏ mắt mong chờ nhìn Hoàng Thiên, đó cũng chính là lời nói trong lòng ông ta.

 

“Ha ha, cậu Thiên là người rộng lượng, sẽ không chấp một kẻ như ông đâu! Ông Kha Phù ông đừng lo về chuyện này nữa.” Lăng Thanh Trúc ở một bên cười phá lên.

 

Người phụ nữ này còn có thể cười được, tính tình nóng như lửa của anh Phó không thể nào nhịn được cảnh này.

 

Anh Phó từ lâu đã định đánh Lăng Thanh.

 

Trúc một trận, bây giờ thấy Lăng Thanh Trúc vẫn còn đứng ở đây biến bản thân thành người hòa giải như vậy, anh Phó không nhịn được nữa, xông lên rút ra một cây roi điện!

 

“Cô còn giả vợ mình là người hiểu chuyện? Mẹ ôi, ôm nay ông đây phải đánh chết cô!” Anh Phó mở miệng mắng cô ta, nảm lấy cầu Lăng Thanh Trúc, chuấn bị đánh cô ta.

 

Hành động đó khiến Lăng Thanh Trúc hoảng sợ gào khóc lên, cầu cứu Hoàng Thiên: “Cậu Thiên, cậu Thiên, anh mau bảo anh ta dừng tay lại đi! Người ta là con gái mà!”

 

Thôi bỏ đi: Đừng đánh cô ta nữa, dù sao: cũng là phụ nữ.” Hoàng Thiên vươn tay quơ quơ, ý bảo đừng đánh cô ta nữa.

 

Những lời này, lại cứu được Lăng Thanh Trúc Nếu không lên tiếng thì nắm đấm của anh Phó không thể không đánh Lăng Thanh Trúc tơi bời.

 

Sau khi thả Lăng Thanh Trúc ra, anh Phó lui lại vài bước, hung hăng trừng mắt với ông.

 

Kha Phù và Lăng Thanh Trúc, nghĩ đến việc hai người vừa mới vô lễ với Hoàng Thiên, trong lòng anh Phó rất tức giận.

 

Lăng Thanh Trúc giống như thoát chết trong gang tấc, bị dọa cho đứng tim, vội vàng nói với Hoàng Thiên: “Cảm ơn cậu Thiên.

 

Cậu Thiên quá tốt với tôi rồi…”

 

Dứt lời, đôi mắt Lăng Thanh Trúc còn muốn phóng điện với Hoàng Thiên, nhưng lại phát hiện ra Hoàng Thiên không hề nhìn cô.

 

Lúc này Hoàng Thiên đang nhìn về phía đám người kia. Đường Chủ Cổ đang ôm đầu ngồi xổm, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên lấm la lấm lét quan sát vài lần.

 

Nhìn thấy Đường Chủ Cổ không biết xấu hổ, Hoàng Thiên không khỏi nhíu mày.

 

Nhớ lại biểu hiện của Đường Chủ Cổ khi nãy, Hoàng Thiên vừa thất vọng vừa ghê tởm.

 

“Đường Chủ Cổ, bây giờ ông còn muốn đi cùng ông Kha Phù?” Hoàng Thiên cười lạnh, chỉ Đường Chủ Cổ đang ngồi xổm cách đó không xa.

 

Đường Chủ Cổ đã hối hận từ lâu, lúc nấy còn cho rắng Hoàng Thiên chắc chẩn sẽ bị ông Kha Phù xử đẹp nên mới thấy gió chiều nào theo chiều ấy mà đứng về phía ông Kha Phù.

 

Nhưng nào ngờ Hoàng Thiên lại lợi hại như vậy, chớp mắt một cái đã khiến ông Kha Phù phải quỳ gối.

 

*Cậu Thiên, cậu Thiên! Tôi nào có thể đi cũng loài người bại hoại như ông Kha Phù?

 

Ông ấy là cái quần què gì? Đây chỉ là kế hoạch tạm thời của tôi, muốn trà trộn vào tổ chức của ông Kha Phù, nẵm vùng giúp cậu Thiên!”

 

Đường Chủ Cổ đứng lê, bộ dạng rất nghiêm túc nói.

 

Chuyện này..

 

Sau khi Hoàng Thiên nghe Đường Chủ Cổ nói như vậy, suýt chút nữa đã phụt cười.

 

‘Tên Đường Chủ Cổ này thật đúng là biết đùa, da mặt cũng dày thật, nói dối không chớp mắt.

 

*Ha ha, thật không? Ông thật sự đã chịu khổ rồi.”

 

Hoàng Thiên cười ha ha, nhìn Đường Chủ Cổ.

 

Mặt Đường Chủ Cổ vẫn không biến sắc, lúc này mới chạy lại gần Hoàng Thiên nói: “Cậu Thiên, vừa nãy tôi không có cơ hội để thương lượng với cậu chuyện này, đành tự mình hành động, hy vọng cậu sẽ không trách tôi “Đi gặp ông nội mày đi! Ông đang lừa quỷ sao?” Hoàng Thiên giơ chân, đạp mạnh lên người Đường Chủ Cổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK