Mục lục
Chàng Rể Đệ Nhất Hoàng Thiên Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 406:

 

“Được, có gan thì mày đừng có thả.”

 

Hoàng Thiên hừ lạnh một tiếng, dao găm rạch một nhát trên cổ Tất Siêu.

 

“AI”

 

Tất Siêu nào có từng chịu như thế? Đau đớn kêu to lên.

 

Hoàng Thiên đã không còn kiên nhẫn nữa, lại tiếp tục rạch thêm một nhát!

 

“Aiul”

 

Tất Siêu đau đến sắp nhảy dựng lên, gã thực sự chịu không nổi nữa.

 

“Thả người thả người! Mau thả người ra!”

 

Tất Siêu gào lên với hai tên đàn em, giọng nói run rẩy.

 

Hai tên cầm dao gọt hoa quả đó cũng đâu dám không vâng lời, ngoan ngoãn thả Trương Lan Phượng và Lâm Huỳnh Mai ra.

 

Trương Lan Phượng kích động muốn hỏng mất, trong chỗ chết có đường sống, nếu không phải Hoàng Thiên giúp thì tối nay cái mạng nhỏ của bà ta cũng không giữ được nữa.

 

Vụt!

 

Trương Lan Phượng còn chạy nhanh hơn cả thỏ, vụt một cái đã lùi về sau lưng Hoàng Thiên, bà ta cũng biết nơi nào là an toàn nhất.

 

Hoàng Thiên rất cạn lời quay đầu nhìn Trương Lan Phượng một cái. Vốn Trương Lan Phượng đã đủ phiền rồi, bà ta còn ghé sát vào người mình!

 

“Đứng sang chỗ bên cạnh đi!”

 

Hoàng Thiên nói.

 

Trương Lan Phượng bị dọa đến nhảy dựng, Hoàng Thiên cứ hừ tới hừ lui với bà ta như thế, sao bà ta có thể chịu phục được?

 

Nhưng Trương Lan Phượng cũng không dám nói gì, căm hận nhìn Hoàng Thiên một cái, chạy tới ở bên phía Lâm Ngọc An.

 

Lâm Huỳnh Mai cũng chạy đến bên cạnh Lâm Ngọc An. Cô ấy cũng có cảm giác sống sót sau cái chết.

 

Hoàng Thiên nhìn Tất Siêu như một con chó chết, lúc này tên Tất Đại Thiên Vương này đã yên phận hơn nhiều, không còn kiêu ngạo nữa.

 

Tám tên đàn em của Tất Siêu, cũng rất yên lặng, tất cả đều không muốn đánh nhau nữa.

 

Hoàng Thiên cũng không có tâm trạng trì hoãn ở chỗ này, lúc này nói với Tiêu Văn Hạ: “Anh Hạ, những người này giao cho anh, đừng giết người là được.”

 

“Tôi hiểu rồi!”

 

Tiêu Văn Hạ lớn tiếng đồng ý, anh ta vẫn chưa hết tức giận đâu, hoàn toàn không thể cứ bỏ qua cho bọn Tất Siêu như thế được.

 

Hoàng Thiên gật đầu, sau đó nói với người đàn ông mặc vest đen khóa cửa lúc trước: “Mau mở cửa cuốn rail”

 

“Vâng vâng…”

 

Người đàn ông mặc vest đen vừa mới bị đánh, bò từ dưới đất lên đáp lại, đi mở cửa cho Hoàng Thiên.

 

Hoàng Thiên không nói gì nữa, đưa Lâm Ngọc An ra khỏi sòng bài Thiên Hồng.

 

Trương Lan Phượng và Lâm Huỳnh Mai cũng không dám dừng lại, theo Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An ra ngoài.

 

Hoàng Thiên vừa mới ra khỏi sòng bài, sau lưng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Tất Siêu và đám đàn em.

 

Tiêu Văn Hạ sao có thể tha cho Tất Siêu được? Mang theo hai tên đàn em, hành hạ tất Siêu đến chết không được sống cũng không xong.

 

Hoàng Thiên đưa Lâm Ngọc An lên xe, Trương Lan Phượng không nói hai lời, tất chủ động ngồi vào trong xe.

 

Lâm Huỳnh Mai cũng lên xe, cô ấy không dám đi với Trương Lan Phượng, nhỡ nửa đường lại xảy ra việc gì bất trắc, ngồi ở trong xe của Hoàng Thiên vẫn đảm bảo hơn.

 

“Hoàng Thiên, đưa mẹ và Huỳnh Mai về nhà trước đi.”

 

Lâm Ngọc An bình ổn lại tâm trạng lo lắng, nói với Hoàng Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK