Chương 408:
Hoàng Thiên không nghe nổi những lời này nữa, anh bắt đầu khởi động xe và phóng vụt đi, nhanh chóng đến nhà của Trương Lan Phượng.
Sau khi tiễn Trương Lan Phượng đến dưới nhà, Hoàng Thiên không nói một lời nào.
Trương Lan Phượng cũng biết rằng Hoàng Thiên rất ghét bà ta, nhưng bà ta không hề để tâm chút nào, vì bây giờ trong đầu bà ta chỉ nghĩ về một tỷ tư kia.
“Con rể à, nếu Tất Siêu lại đến đây tìm mẹ quấy rầy thì phải làm sao? Con giúp mẹ nghĩ ra cách gì với nhé.” Sau khi Trương Lan Phượng đưa Lâm Huỳnh Mai xuống xe, bà ta nhoài người về phía trước cửa kính xe lo lắng hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên thật sự đã chịu đựng bà già này đủ rồi, anh thậm chí không thèm nhìn qua Trương Lan Phượng, lập tức lái xe rời khỏi đây.
“Ô hay, Huỳnh Mai, con nhìn xem, thái độ của cậu ta như vậy, giàu có rồi thì không coi chúng ta ra gì nữa, đây là cái thứ gì thế không biết.” Trương Lan Phượng nhìn chằm chằm theo hướng mà Hoàng Thiên rời khỏi, rồi quay sang nói với Huỳnh Mai.
Lâm Huỳnh Mai cũng cảm thấy mẹ mình có phần quá đáng, lúc này mới nói: “Được rồi mẹ, mẹ có thể dừng nói được rồi đấy.”
“Cái gì? Ngay cả con cũng không muốn nghe mẹ nói nữa có phải không?”
Trương Lan Phượng tức giận quay sang hỏi Lâm Huỳnh Mai.
“Nếu không có anh rể cứu chúng ta ra, thì không chắc chúng ta có thể sống sót được qua đêm nay, sao mẹ lại còn nói là anh rể không tốt chứ?” Lâm Huỳnh Mai nói lại.
“Đủ rồi, đủ rồi, con cũng theo phe nó rồi, Hoàng Thiên là anh rể của con, con là em vợ chẳng nhẽ lại không được một khoản tiền của cậu ta sao? Hơn nữa bây giờ chị con cũng chuyển ra ngoài ở rồi, không có tiền thì chúng ta làm sao sống đây?”
Trương Lan Phượng nói.
Lâm Huỳnh Mai không nói nên lời, cô ấy cũng không muốn để ý đến Trương Lan Phượng nữa, một mình đi lên tầng.
Sau khi Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An về đến nhà thì cũng đã sắp đến mười hai giờ đêm rồi.
Chuyện xảy ra tối nay, đối với Hoàng Thiên mà nói cũng không có gì là to tát.
Tên Tất Siêu đó, Hoàng Thiên hoàn toàn không để tâm đến.
Nhưng Lâm Ngọc An lại rất sợ hãi, cô cũng rất biết ơn Hoàng Thiên, cũng biết rằng Hoàng Thiên là vì cô, mới ra tay cứu Trương Lan Phượng như vậy.
“Chồng à, cảm ơn anh nha.”
Lâm Ngọc An cảm động đứng trước mặt Hoàng Thiên, nhìn anh rồi nhẹ nhàng nói.
Mỗi lần đối diện với khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên ngay cả khi tâm trạng không tốt thì cũng đều cảm thấy ổn hơn nhiều.
Hơn nữa, Lâm Ngọc An lúc này quả là làm mê hoặc lòng người, ánh nhìn trìu mến khiến người ta cảm thấy ấm lòng.
“Không phải đã nói với em rồi sao, không cần với phải cảm ơn anh như vậy.”
Hoàng Thiên mỉm cười, ôm Lâm Ngọc An vào lòng.
Lâm Ngọc An cũng mỉm cười dịu dàng, cô vòng tay qua eo Hoàng Thiên, giấu mặt vào bờ vai anh.”
“Chồng à, anh cũng đừng giận mẹ nữa nhé, dù thế nào thì đó cũng là mẹ của em, em thay mặt mẹ xin lỗi anh nhé.”
Lâm Ngọc An nhẹ nhàng nói.
Những lời này khiến trong lòng Hoàng Thiên cảm thấy vô cùng ấm áp.
Nghĩ theo một cách khác, nếu anh là Lâm Ngọc An, có một người mẹ như Trương Lan Phượng, thì không biết sẽ phải làm như thế nào?
Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên không khỏi cảm thấy thương cho Lâm Ngọc An, cô bị mắc kẹt giữa mẹ và chồng của mình, cũng thật là khó xử.
“Ngọc An, em đừng lo lắng, coi như là vì em, anh cũng không đôi co với mẹ em nữa.”
Hoàng Thiên an ủi Lâm Ngọc An.
“Vâng”
Xung quanh mắt của Lâm Ngọc An hơi ướt, nhưng đây là những giọt nước mắt hạnh phúc, cô cảm thấy mình đã tìm được một người đàn ông tuyệt vời, thật lòng yêu thương cô.
Đêm hôm đó, thật sự là một đêm ngọt ngào.