Mục lục
Chàng Rể Đệ Nhất Hoàng Thiên Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 413::

 

Khương Lạp hoàn toàn nổi cáu, lúc này ông ta đạp mạnh một cái xuống bàn, sau đó đứng hẳn dậy!

 

“Vậy ư? Tôi lại muốn xem xem cậu ta lợi hại như nào!” Khương Lạp vô cùng khinh địch, ông ta cũng thấy Hoàng Thiên một mình đi tới đây, do đó lại càng không coi Hoàng Thiên ra gì.

 

Ông Kha Phù vừa nhìn thấy Khương Lạp tức giận, trong lòng liền vui vẻ không thôi, nhưng ông ta vẫn tỏ vẻ lo lắng nói: “Anh Lạp đừng kích động, anh ngàn vạn lần đừng động vào cậu Thiên, nếu không thì anh sẽ hối hận đấy!”

 

Khương Lạp nghe thấy lời này, con ngươi ông ta trợn trừng lên, đây đã không còn là tự dưng nổi cáu nữa, mà Khương Lạp đã thật sự tức đến nỗi máu dồn lên não rồi!

 

Hơn nữa từ trước đến giờ Khương Lạp luôn coi trời bằng vung, ông ta chưa từng xem ai ra gì cả, nếu không thì trong thời gian ngắn ngủi có mấy năm như vậy, ông ta đã chẳng đè ép ông Kha Phù xuống thế.

 

Từ đầu đến cuối Hoàng Thiên vẫn đứng yên không nói gì, anh im lặng nhìn ông Kha Phù ở đó đóng kịch.

 

Với trí thông minh của Hoàng Thiên, sao anh lại không nhìn ra ông Kha Phù đang giả vờ là người tốt, nhưng thực chất đang ngấm ngầm thêm dầu vào lửa chứ?

 

“Được rồi lão Phù, ông đừng có ở đây ra vẻ người tốt nữa, ông làm vậy không thấy mệt sao?” Hoàng Thiên cười lạnh, anh nói với ông Kha Phù.

 

Mẹ kiếp!

 

Trái tim ông Kha Phù lộp bộp một tiếng, ông ta cứ nghĩ mình đóng kịch như vậy là quá xuất sắc rồi, nào ngờ vẫn bị Hoàng Thiên nhìn ra tất cả.

 

“Cậu Thiên, tôi không hiểu lời cậu nói có ýg)..

 

“Sau này sẽ tính sổ với ông sau.” Khuôn mặt Hoàng Thiên trầm xuống, sau đó anh ném ông Kha Phù sang một bên.

 

Vẻ mặt ông Kha Phù tím tái, ông ta cố tỏ ra bình tĩnh.

 

Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng Hoàng Thiên lại y như đang đi guốc trong bụng ông ta, ông ta nghĩ gì đều bị anh nhìn rõ hết!

 

Chút tính toán nhỏ mọn này đã đắc tội với Hoàng Thiên rồi, giờ phải làm gì cho phải đây?

 

Ông Kha Phù phiền muộn, đầu ra đầy mồ hôi, Lăng Thanh Trúc cũng hoang mang, cô ta lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho ông Kha Phù.

 

Khương Lạp vẫn rất biết cách nhìn người, bây giờ ông ta cũng nhìn ra được Hoàng Thiên thật sự không dễ dây vào.

 

Thế nhưng vừa nấy khi Hoàng Thiên đi vào bên trong, Khương Lạp đã trông mặt mà bắt hình dong, vậy nên ông ta đã xem thường Hoàng Thiên quá rồi.

 

“Ha ha, cậu Thiên, cậu không hề đơn giản nha, ngay cả ông Kha Phù cũng bị cậu dạy dỗ ư?” Khương Lạp đứng trước mặt Hoàng Thiên, cười ha ha mấy tiếng.

 

“Tôi không có hơi sức tranh cãi với ông, nói đi, ông tới Bắc Ninh tìm tôi có chuyện gì?”

 

Hoàng Thiên hỏi ngược lại Khương Lạp.

 

Khương Lạp rất khó chịu, ông ta nhận ra vốn dĩ không thể khiến Hoàng Thiên sợ hãi gì, ngược lại, Hoàng Thiên hình như còn chẳng thèm để ông ta vào trong mắt.

 

Đúng là một tên nhãi vô cùng ngạo mạn!

 

Khương Lạp âm thầm cắn răng, nhưng ông ta vẫn nở nụ cười nói: “Tốt lắm, tôi rất thích như người nhanh gọn như cậu Thiên, vậy tôi nói thẳng nhé, tôi tới đây là muốn người.”

 

Nói tới đây, Khương Lạp dữ dăn quan sát Hoàng Thiên, giống như bất cứ lúc nào cũng muốn ăn tươi nuốt sống Hoàng Thiên vậy.

 

“Muốn người? Muốn người nào?” Hoàng Thiên hỏi Khương Lạp.

 

“Đàn em của tôi có bốn người đứng đầu, cậu có nhìn thấy ba người thanh niên ở phía sau tôi không? Ngoài ba người bọn họ ra thì vẫn còn có một người nữa đang ở trong tay cậu, cậu lập tức thả nó ra ngay!” Khương Lạp dùng giọng điệu như đang ra lệnh, hung hãn nói với Hoàng Thiên.

 

Cuối cùng Hoàng Thiên cũng đã biết được mục đích Khương Lạp đến thành phố Bắc Ninh, tên này đến vì Tất Siêu.

 

Hôm qua, sau khi giao Tất Siêu cho Tiêu Văn Hạ, Hoàng Thiên đưa Lâm Ngọc An vê nhà, thực tình không biết Tiêu Văn Hạ xử trí Tất Siêu ra sao.

 

Chắc hẳn Tiêu Văn Hạ không thả Tất Siêu đi, bằng không Khương Lạp cũng sẽ không đích thân đến tận nơi đòi người.

 

“Ha ha, ông đến đòi tôi người? Tôi còn định tìm ông đấy.”

 

Hoàng Thiên cười lạnh tanh, nói với Khương Lạp.

 

Khương Lạp nhướng mày và bảo: “Tìm tôi? Cậu tìm tôi làm gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK