Chương 428:
“Thưa anh, cậu chủ Vinh thật sự không có ở đây” Người đàn ông đeo kính thật sự bị đánh đến tím tài, ông ta trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Hoàng Thiên cũng nhìn ra, người đàn ông đeo kính này chỉ là tên hồ giấy, bị đánh vài trận đã thành thật rồi, loại người này còn dễ đối phó chán.
“Còn dám nói dối?” Hoàng Thiên đạp mạnh một cái vào người đàn ông đeo kính.
“Không có không có, anh ơi, tôi thật sự không nói dối đâu, trước đó cậu chủ Vinh có ở đây, còn dẫn theo một cô gái tới nữa, thế nhưng vừa nấy anh ta nhận điện thoại xong thì đưa cô gái kia đi rồi…” Người đàn ông đeo kính run rẩy nói với Hoàng Thiên.
Nhận điện thoại rồi đi?
Hoàng Thiên rất lo lắng, nhưng anh cũng nhận ra, chắc chắn có người đã gọi điện báo †in cho Khương Văn Vinh, kêu Khương Văn Vinh nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Là ai đã báo tin? Khương Lạp vẫn luôn bị nhốt trước khách sạn, ông ta chỉ vừa bị nhóm người thần bí kia cứu ra thôi, cứ cho là vừa nãy ông ta gọi điện thì Khương Văn Vinh cũng không chạy trốn nhanh được như vây.
Còn mấy đàn em của Khương Lạp đều bị ông Kha Phù canh chừng hết, lẽ nào ông Kha Phù lại lén lút gọi điện cho anh ta?
Ông già nhà ông, ông Kha Phù chết tiệt, ông ta đúng là một lão già không đáng tin!
Hoàng Thiên thầm chửi như vậy, thế nhưng bây giờ anh cũng không thể chắc chắn là ông Kha Phù cố ý làm thế, chỉ có thể đợi về sau rồi làm rõ chuyện này mà thôi.
“Ông có biết Khương Văn Vinh đi đâu không?” Hoàng Thiên lạnh giọng hỏi người đàn ông đeo kính. Bây giờ Hoàng Thiên đã đoán ra được, người đàn ông đeo kính này chính là người của hội Chó Hoang!
“Thưa anh, tôi thật sự không biết ạ!”
Người đàn ông đeo kính ôm mặt, nói.
“Mẹ nó, ông mà còn không thành thật thì tôi giết chết ông!” Tiêu Văn Hạ giận dữ, anh ta rút dao ra, kề lên trên cổ người đàn ông đeo kính.
Việc này khiến người đàn ông đeo kính sợ mất mật, đến nỗi đái cả ra quần.
Thật ra người có thể bình tĩnh trước cái chết chẳng có nhiều, người đàn ông đeo kính này có phản ứng như vậy là rất bình thường.
“Đừng đừng, đừng giết tôi, tôi hoàn toàn khai ra hết có được không?” Người đàn ông đeo kính bị dọa tới liên tục khua tay.
“Buông ông ta ra trước đã” Hoàng Thiên nói với Tiêu Văn Hạ.
Tiêu Văn Hạ buông người đàn ông đeo kính ra, đứng bên cạnh nhìn chằm chằm ông ta, chỉ cần ông ta dám dối trá nửa lời, Tiêu Văn Hạ sẽ trực tiếp cho ông ta hai nhát.
“Anh chính là cậu Thiên đúng không? Tôi thành thật nói cho anh biết, mặc dù tôi là người phụ trách của khách sạn này, nhưng khách sạn này không phải do tôi đầu tư mà là do hội Chó Hoang đầu tư. Tôi cũng là người của hội Chó Hoang, khách sạn này không kinh doanh với người ngoài, chỉ kết nạp thành viên của hội Chó Hoang mà thôi…”
Người đàn ông đeo kính căng thẳng nói với Hoàng Thiên.
“Đừng nói mấy lời vô tác dụng như thế này nữa, nói cho tôi biết, Khương Văn Vinh đi đâu rồi?” Hoàng Thiên hỏi.
Người đàn ông đeo kính nghĩ một hồi rồi nói: “Cậu Vinh đã biết thành phố Bắc Ninh không ở lại được nữa, có lẽ kế tiếp cậu ấy sẽ quay về tỉnh thành thôi.”
“Lục soát hết từng phòng một cho tôi.”
Hoàng Thiên nói với Tiêu Văn Hạ.
Tiêu Văn Hạ đáp một tiếng, sau đó đưa thuộc hạ bắt đầu đi kiểm tra.
Hai mươi mấy phòng trong khách sạn đều bị lục soát hết một lượt, quả nhiên, ngay cả bóng người anh ta cũng không thấy đâu.
“Cậu Thiên, tôi không dám lừa anh đâu, cậu Vinh của chúng tôi đã đưa cô gái kia đi rồi, phòng còn chưa mở ra thì nhận được một cuộc điện thoại, sau đó thì cậu ấy vội vàng đưa cô gái đó rời đi mất.” Người đàn ông đeo kính nói.
Hoàng Thiên nghe thấy lời này, anh thở phào nhẹ nhõm.
Nếu nói như vậy thì Khương Văn Vinh vẫn chưa có thời gian để ra tay với Hoàng Linh, chỉ cần anh đuổi kịp thì Hoàng Linh chắc sẽ không sao đâu.
Nghĩ tới đây, Hoàng Thiên lập tức không dám trì hoãn thêm nữa.
“Khương Văn Vinh đi bằng gì?” Hoàng Thiên hỏi người đàn ông đeo kính.