Chương 436:
Khương Văn Vinh hét lên như heo bị chọc tiết, mồ hôi lạnh thấm đẫm quần áo, ác độc nhìn chằm chằm Hoàng Thiên.
Kengl Con dao trong tay Khương Văn Vinh rơi xuống đất, căn bản là tên khốn này không bắt được con dao.
“Thằng chó chết! Em gái của Hoàng Thiên tao mà mày cũng dám động, mày muốn chết phải không?”
Hoàng Thiên nghiêm nghị quát, đâm một dao vào vai phải của Khương Văn Vinh!
Phập một tiếng, Khương Văn Vinh kêu lên đau đớn. Tên bại hoại này đau đến nỗi trợn trắng mắt, tròng mắt trợn tròn.
Hoàng Thiên không hết giận, xoay con dao hai lần trên bả vai của Khương Văn Vịnh.
‘ôia’ Khương Văn Vinh nào chịu được? Đau gần như muốn ngất đi.
Đúng lúc này, Tiêu Văn Hạ dẫn theo mấy tên đàn em vọt vào căn phòng, những người còn lại canh giữ ở bên ngoài, để phòng thành viên Hội Chó Hoang đứng lên.
“Cậu Thiên, em gái anh không sao chứ?”
Tiêu Văn Hạ lo lắng xông tới, ánh mắt rơi vào người Hoàng Linh.
Thấy quần áo trên người Hoàng Linh vẫn nguyên vẹn, Tiêu Văn Hạ cũng thay Hoàng Thiên thở dài một hơi, nghĩ thầm khó trách cậu Thiên đuổi theo không ngừng, từ thành phố Bắc Ninh đuổi tới tỉnh thành này, nếu không đuổi theo gắt gao, Khương Văn Vinh nhất định sẽ là tai họa của Hoàng Linh.
Hoàng Thiên quay đầu nhìn Tiêu Văn Hạ, trầm giọng nói với Tiêu Văn Hạ: “Đem tên bại hoại này dựng lên!”
“Vâng!”
Tiêu Văn Hạ sớm đã tức sôi ruột vì tên Khương Văn Vinh này. Hôm nay đã phải chịu đủ giày vò rồi, liều cái mạng già chạy từ thành phố Bắc Ninh đến tỉnh thành!
Khương Văn Vinh bị Tiêu Văn Hạ và đám đàn em kéo lên, chờ đợi Hoàng Thiên xử lý.
Lạch cạch.
Khương Văn Vinh giấy dụa, điện thoại từ trong túi rơi ra.
Tiêu Văn Hạ cầm điện thoại Khương Văn Vinh lên xem xét, cũng không biết con bê này gọi một cú điện thoại từ lúc nào!
Bên trong điện thoại còn đang kết nối, mơ hồ có thể nghe được đầu dây bên kia có người la to.
Mở ra loa ngoài, chỉ nghe đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói vịt đực gầm gừ của một người đàn ông: “Mẹ! Tao mặc kệ bọn mày là ai, lập tức thả cậu chủ Vinh ra!
Nếu không bọn mày đừng hòng sống!”
Chát!
Hoàng Thiên giành lấy điện thoại, hung hăng dẫm nát trên mặt đất.
“Còn dám vụng trộm gọi điện thoại tìm người?”
Ánh mắt Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Khương Văn Vinh, hỏi.
Khương Văn Vinh bị dọa đến nỗi quần đã ướt, những tên khốn này vẫn trừng lên đôi mắt tam giác của mình, quát: “Không sail Đường chủ Cổ đang trên đường dẫn người đuổi tới đây rồi, mày thức thời một chút liền lập tức thả tao ra, tao có thể tha tội chết cho mày!”
“Mẹ nhà mày!”
Tiêu Văn Hạ nổi giận, quơ lấy một cốc nước hung hăng đập vào mũi Khương Văn Vinh.
“Ôi mẹ ơi!”
Khương Văn Vinh đau đến nỗi gọi mẹ, máu mũi chảy ra, mặt bị mảnh kính vỡ rạch rách, thảm đến không mức không thể nhìn.
Lúc này Hoàng Thiên không để ý đến Khương Văn Vinh nữa, anh đỡ Hoàng Linh dậy, dịu dàng nói: “Thằng khốn kia không làm gì em chứ?”
Hoàng Linh có cảm giác sống sót sau tai nạn, cô kích động không nói nên lời, nước mắt như những hạt ngọc thi nhau chảy xuống.
“Đừng sợ đừng sợ, có anh ở đây.”
Hoàng Thiên đau lòng ôm Hoàng Linh vào trong ngực, võ nhẹ sau lưng cô, không biết phải an ủi cô thế nào mới tốt.