Chương 463:
Hoàng Thiên thực sự rất khâm phục. Tên Đường Chủ Cổ này lại thực sự có thể rẽ vào bước đường này, thật chẳng ra gì cả.
Lã Việt và Tiêu Tấn càng tức giận hơn, hận đến nổi như muốn bóp chết tên Đường Chủ Cổ kia.
“Hoàng Thiên. Thấy rồi chứ? Thuộc hạ của cậu hiểu chuyện mà biết cải tà quy chính, biết trước cậu sẽ không đấu lại tôi, ha ha”
Ông Kha Phù tỏ vẻ rất đắc ý, rồi nói với Hoàng Thiên một cách mỉa mai.
*Ông Phù, bây giờ ông quỳ xuống cầu xin còn kịp đấy”
‘Vẻ mặt Hoàng Thiên vẫn rất bình tĩnh, thẳng thừng nói với ông Kha Phù.
Ông Kha Phù trừng to hai mắt rồi nói: “Câu này để tôi nói mới đúng chứ? Chết tiệt, cậu mau quỳ xuống cho tôi!”
Nói xong, ông Kha Phù giật một con dao rựa sắc bén từ trong tay một trong những tên thuộc hạ của mình và tiến lại gần Hoàng Thiên.
Tuy rẵng ông ta không dám làm gì Hoàng Thiên mà chỉ dám hù dọa anh thôi, chẳng qua cũng chỉ là làm uy trước mặt bọn thuộc hạ, để tìm lại thể diện trước đây bị mất!
Lăng Thanh Trúc cũng lấy lại tinh thần, thấy ông Kha Phù uy thế hùng hổ như thế thì cô ta đã rất hào hứng.
““Ha ha, hôm nay có chuyện vui xem rồi đây, tên cậu chủ Thiên này kiêu ngạo lâu như vậy, mà hôm nay lại sắp phải quỳ dưới chân ông Kha Phù chúng tôi rồi!”
Lăng Thanh Trúc cười ha ha, sau đó vặn eo bước tới, đứng bên cạnh ông Kha Phù, chờ xem trò cười của Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên đã nhìn thấu hết sảc mặt của tất cả người ở đây, lúc này anh không còn hứng thú đùa giỡn với ông Kha Phù nữa!
Hoàng Thiên lấy điện thoại di động ra, rồi bấm một số điện thoại “Có thể vào rồi.”
Hoàng Thiên trầm giọng nói.
Tình hình gì thế này?
Những người có mặt tại đó đều sửng sốt.
Đặc biệt là ông Kha Phù và Lăng Thanh Trúc, bọn họ không ngờ Hoàng Thiên đã bố trí trước nhân lực ở gần đó.
Nhưng ông Kha Phù chỉ ngây người trong giây lát, sau đó ông ta lại cười lớn tiếng.
“Ha ha ha, cậu còn sắp xếp người nữa sao? Được đấy, vậy để tất cả người của cậu vào đây lẹ đi, đừng quên đây là thành phố tỉnh, là địa bàn của tôi đây.”
Ông Kha Phù cười Hoàng Thiên một cách ngạo mạn.
“Hừ, Để xem người của cậu nhiều hơn, hay người của Kha Phù tôi nhiều hơn”
Lãng Thanh Trúc cười khúc khích, còn cả gan bước đến trước mặt Hoàng Thiên, chuẩn bị dùng tay vỗ nhẹ vào mặt anh.
Bộp!
Hoàng Thiên đã chịu đựng con ả này lâu rồi, lúc này anh mới vung một tát thẳng vào.
mặt cô ta.
“AI Anh…”
Lăng Thanh Trúc hét lên rồi ôm mặt kinh ngạc nhìn Hoàng Thiên, cô ta không ngờ rằng trong tình thế bất lợi như vậy mà Hoàng Thiên còn dám đánh cô ta.
*Tôi không muốn đánh phụ nữ đâu, cô nên biến đi xa một chút.”
Hoàng Thiên nói với Lăng Thanh Trúc.
*Tên Hoàng Thiên kia, anh giỏi lắm, hôm nay anh chết chắc rồi!”
Lăng Thanh Trúc vừa xấu hổ vừa ôm mặt khóc sa vào lòng của ông Kha Phù, rồi làm nũng nói: “Ông Phù, ông Phù, ông mau giết chết tên Hoàng Thiên kia đi. Ông xem xem anh ta đánh người của ông ra nông nổi này…
Ông Kha Phù nổi trận lôi đình, vốn tưởng rằng hôm nay sẽ xử lý gọn lẹ Hoàng Thiên để lấy lại thế diện. Thế mà không ngờ Hoàng Thiên lại láo toét đến vậy!