Sự kiện tặng quà đầy sóng gió không hề dừng lại, vẫn như cũ có người lặng lẽ đưa các loại thuốc đại bổ tới Vương phủ, Phong Duyên Thương cố gắng không đếm xỉa, Nhạc Sở Nhân lại nghiên cứu hồi lâu, tuy tài nghệ cái thời đại này không thành thạo, nhưng chế thuốc đại bổ rất tốt, tuyệt đối không thua kém với thuốc bổ dương tráng thận của thời đại kia, nếu uống hiệu quả rất rõ ràng.
Vậy mà, những người đó không những tặng đồ cho Vương phủ mà còn đưa đến Tế thế đường.
Thời điểm Nhạc Sở Nhân xuất hiện tại Tế thế đường, Thích Kiến, Lâm thị, Quan Xu đều dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn nàng. Cuối cùng vẫn là Lâm thị lôi kéo nàng đi nhanh lên lầu, trên đường còn nói Nhạc Sở Nhân y thuật cao siêu nhất định có thể giải quyết, khiến Nhạc Sở Nhân rất hoang mang.
“Chị dâu của ta ơi, ngươi bị gì vậy? Bình thường ngươi cũng không như thế này.” Lâm thị có sao nói vậy, chưa bao giờ nói chuyện vòng vo. Hôm nay cử chỉ kì quái làm cho nàng cảm thấy mơ hồ.
Đi vào phòng, Lâm thị cắn cắn môi, sau đó đưa tay chỉ hành lang bên cạnh để không dưới mười rương gỗ nhỏ tinh mỹ: “Các phu nhân quan lại lại quyền quý tự mình đưa tới vào tối hôm qua và sáng nay, bên trong có thiệp ghi rõ rương nào của nhà nào. Muội muội ngươi xem một chút đi, nhưng đừng nóng giận. Họ đều có ý tốt, cho người đưa tới tặng ngươi đã nói rõ họ muốn lấy lòng ngươi.” Nghe xong Nhạc Sở Nhân lại càng cảm thấy khó hiểu.
“Thứ gì?” Đầu tiên Nhạc Sở Nhân chạy một vòng quanh những chiếc rương nhỏ, không ngửi được mùi gì, vậy đây không phải dược liệu cũng không phải thuốc bổ. Một đám hộp nhỏ tinh mỹ, phía trên điêu khắc hoa văn uyên ương nghịch nước hoặc chim liền cánh, tinh xảo khác thường.
Lâm thị nhìn dáng vẻ khó hiểu của Nhạc Sở Nhân, khẽ lắc đầu, nàng chắc chắn Nhạc Sở Nhân chưa từng chú ý tới đồ cưới của mình trong đó có những gì.
Cầm lên một cái rương, Nhạc Sở Nhân nhìn trên dưới một vòng, sau đó mở ra.
Một thứ đồ đập vào mắt khiến Nhạc Sở Nhân sửng sốt một hồi lâu, ngẩng đầu nhìn Lâm thị, nàng cũng hơi lúng túng gật đầu một cái, những cô nương Đại Yến khi xuất giá đều có vật này.
Trong chiếc rương nhỏ là một lớp tơ lụa màu đỏ, nằm trên chúng là ba đồ vật. Một là hình nhân bằng gốm sứ, hai hình nhân ấy đang dây dưa cùng một chỗ đang làm việc gì thì ai cũng biết, chính là chuyện vợ chồng sẽ làm. Chúng được nặn rất sinh động, màu sắc lại tươi sáng, vô cùng tinh mỹ.
Đồ vật ở giữa được dùng ngọc điêu khắc, thật ra nó cũng không được coi là đồ vật, nó khắc một bộ phân trên cơ thể của nam nhân. Vật này là ngọc, có thể tưởng tượng người đưa tới là một đại gia, nếu dân thường đều dùng sắt để đúc.
Cuối cùng là một khúc gậy được làm từ gỗ, dân gian gọi là ‘Giác tiên sinh’.
Những thứ đồ này đều đưa cho nàng, mục đích rất rõ ràng, mặt kia của Cần Vương không được, nếu lấy mình nàng có thể thỏa mãn nhu cầu rồi.
Nhếch mày thật cao, Nhạc Sở Nhân khó tưởng tượng được, các phu nhân quan lại quyền quý lại có thể đưa tới cho nàng những thứ này. Nàng không quen họ, thậm chí trượng phu của các nàng chắc gì nàng đã quen, vậy mà họ lại đưa cho nàng ‘đại lễ’ như vậy.
Buông rương gỗ nhỏ trong tay ra, cầm lấy một rương khác. Bên trong không những có những đồ vật có thể làm nàng thỏa mãn mà còn có cho nam nhân dùng. Một vật bằng ngọc trắng có thể kéo dài lúc sử dụng. Chế tác tinh tế khiến Nhạc Sở Nhân mở rộng tầm mắt.
Nhìn Nhạc Sở Nhân không có dáng vẻ tức giận, Lâm thị hơi yên tâm. Đến gần mấy bước, sau đó nói: “Muội muội, dưới đáy rương đồ cưới cũng có, nếu cần cũng không cần những thứ này. Không thích thì để trong nhà kho.”
“Ha ha, hình nhân này làm rất tỉ mỉ.” Cầm hình nhân bàng sứ trong rương lên, nho nhỏ rất vừa tay của nàng. Hình nhân một nam một nữ quấn lấy nhau, điệu bộ thích hợp, làm cho người ta xem như thế là đủ rồi.
Lâm thị không khỏi hé miệng vui mừng: “Đại hộ nhân gia* thật tinh tế, gia đình bình thường như chúng ta cũng không nhìn xa trông rộng được như vậy. Vẫn có thể nhìn ra chỗ đó đang làm chuyện gì, chỉ tiếc là bị nặn rối tinh rối mù.” Dường như nữ nhân đã thành thân nói những lời này rất dễ dàng nên Lâm thị không có chút ngượng ngùng nào. Nhạc Sở Nhân nhe xong những lời này mặt cũng không đổi sắc, mặc dù ở ý nào đó mà nói nàng vẫn còn là một cô nương.
(*): Nhà chồng tương lai giàu có
“Thật không biết dưới đáy rương đồ cưới của ta cũng có cái này, lúc về ta phải tìm kiếm một chút.” Rất tinh xảo, mặc dù bỉ ổi nhưng nàng rất thích.
Lâm thị cười khẽ: “Nhưng nó không bằng người thật, đến lúc đó ngươi sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.”
Nhạc Sở Nhân ý vị sâu xa nhíu mày: “Có lẽ vậy.” Vẫn chưa nhìn hết người nào đó, nàng còn ảo tưởng mấy lần.
“Ngươi không tức giận là tốt rồi, từ tối hôm qua Thích Kiến bắt đầu lo lắng. Ngươi không tức giận, hắn cũng yên lòng. Ta ra ngoài trước, ngươi ở đây suy nghĩ cho tốt.” Lâm thị cười híp mắt rời đi, không quên đóng cửa phòng lại.
Trong phòng chỉ còn Nhạc Sở Nhân, nàng chuyển tất cả hình nhân bày ra trên bàn, không hổ là gia đình giàu có, từng vật vô cùng tinh mỹ.
Nhạc Sở Nhân hứng thú nhìn một loạt các hình nhân.
Bỗng nhiên sau lưng có tiếng mở cửa, Nhạc Sở Nhân quay đầu lại, cũng không thấy gì. Khẽ nhăn mày, xoay đầu lại lần nữa, một người khoan thai tự đắc ngồi ở đối diện nàng, hơn nữa đang nhìn nàng cười đến hài lòng.
“Ta đã đóng cửa sổ lại, ngươi đi vào đây bằng cửa chính. Họ Bùi, ngươi tới đây để bị đánh sao?” Nhìn thấy hắn, chuyện tốt đều biến mất. Hai tay vòng trước ngực, từ trên cao nhìn xuống, gương mặt khó chịu.
Bùi Tập Dạ vô cùng thoải mái, không bị ảnh hưởng bởi ánh mắt không tốt của Nhạc Sở Nhân, ngược lại cười híp mắt quan sát những hình nhân được xếp thành hàng đặt trên bàn.
“Chậc chậc, ngươi lại có sở thích này?” Lúm đồng tiền nhàn nhạt, nhìn những hình nhân đủ loại tư thế, hắn cười nàng, nụ cười phát ra từ nội tâm.
Nhạc Sở Nhân hơi híp mắt, thuận tay cầm lên một hình nhân: “Chế tác tinh tế, lão nương rất thích, sao?”
Bùi Tập Dạ lập tức lắc đầu: “Không sao, rất tốt. Thưởng thức thì có thể, nhưng mà những thứ này ngươi không nên dùng thì tốt hơn.”Liếc mắt nhìn rương nhỏ trên đât, hắn rất rõ trong đó có những gì.
“Nghe lời vô ích của ngươi? Ngươi chạy tới đây làm gì? Họ Bùi, ngươi cho nơi này là nhà của người phải không?” Ngồi trên ghế đối diện, Nhạc Sở Nhân mắt lạnh nhìn hắn, đối với người không mời mà tới này nàng cảm thấy chán ghét vô cùng.
Bởi vì cười mà con ngươi tinh xảo cong cong, hắn nhìn nàng, mặc dù nàng làm mặt lạnh nhưng hắn vẫn cười híp mắt: “Vì chuyện ngày đó! Ta nghĩ đến gặp Cần Vương phi một chút xem thử ngươi có khỏe không?”
Kéo kéo khóe môi, bên ngoài cười nhưng bên trong không cười: “Một chút tài mọn của ngươi có thể làm khó dễ đươc ta? Không biết cánh tay cảu Bác vương bệ hạ có bị tổn hại chút nào không?”
“Nói đến chuyện này, Bản thiếu phải cầu trợ Cần Vương phi. Cho đến hôm nay, cánh tay của Bản thiếu vẫn tím đen như cũ nên xin Cần Vương phi giơ cao đánh khẽ giải độc giúp ta.” Nói xong, hắn đứng lên, sau đó bắt đầu tháo dây thắt lưng.
Giương cao chân mày, Nhạc Sở Nhân trơ mắt nhìn hắn cởi đai lưng ra, sau đó cởi trường bào bên ngoài, lộ quần áo ra bên trong.
Vậy mà cởi áo khoác còn chưa xong, hắn lại cởi luôn quần áo bên trong, nháy mắt nửa người trên của hắn trần trường như nhộng.
Dáng người vốn cao lớn, thân thể rắn chắc, đường cong cân xứng, không nhiều không ít phần nào. Các cơ bắp trên bụng đều lộ cả ra ngoài.
Nhạc Sở Nhân cứ như vậy nhướng mày nhìn hắn, trong đôi mắt không có gì cả, quét hắn trên dưới mấy vòng, sau đó hơi có im lặng nói: “Bắc Vương bệ hạ muốn hiến thân?”
Bùi Tập Dạ cười rực rỡ, ánh mặt trời cũng không sánh bằng. Nâng cánh tay phải, từ khuỷu tay tới dưới đầu vai, tím đen rõ ràng, hoàn toàn khác nửa người màu mật ong nửa.
“Mấy ngày qua, Bản thiếu đã dùng hết tất cả biện pháp cũng vô dụng. Đành phải che mấy chỗ đại huyệt khiến chúng nó không cách nào khuếch tán, ngươi có biết, đến bây giờ tay phải Bản thiếu vẫn còn tê.” Mái tóc đen rủ xuống sau lưng theo động tác của hắn đung đưa qua lại, hơn nữa hắn lại để nửa trên trần truồng lại có một loại mê hoặc khác.
Ngồi dựa lưng trên ghế, Nhạc Sở Nhân khoan thai tự đắc: “Xem ra mấy đêm nay Bắc Vương bệ hạ mơ thấy mộng đẹp rồi? Chúc mừng chúc mừng.”
“Mộng đẹp? Bản thiếu lại mơ thấy cùng Cần Vương phi hô mưa gọi gió, chỉ tiếc Cần Vương đột nhiên xuất hiện nên bị cắt ngang, thật đáng tiếc, đáng tiếc.” Lắc đầu một cái, hắn hoàn toàn hay nói lời bậy.
“Họ Bùi, con mẹ nó ngươi mà nói bậy nữa, lão nương phế bỏ ngươi.” Mặt lạnh, thuận tay cầm hình nhân bằng gốm sứ hoa văn trên bàn ném tới.
Động tác của Bùi Tập Dạ nhanh nhẹn, đưa tay tiếp được, vừa cười khẽ: “Lại tức giận? Bản thiếu nhận sai, xin Cần Vương phi giơ cao đánh khẽ giải độc này.” Đặt hình nhân lên bàn, hắn đổi lời nói cũng quá nhanh.
“Hừ, nghĩ khá lắm. Sống hay chết, cùng lão nương không có bất kỳ liên quan.” Hừ lạnh, nàng thực sự muốn cầm một cây đao cắt đầu lưỡi hắn đi.
“Nếu Cần Vương phi không giải giúp ta, Bản thiếu sẽ không để ý mà tự mình đi nói chuyện trong mơ cùng Cần Vương phi mây mưa như thế nào với Cần Vương.” Thuận tay cầm quần áo trong lên, hắn không cầu xin nàng nữa.
Nhạc Sở Nhân bỗng nhiên đứng lên, bước hai bước vòng đến trước mặt hắn, một tay bắt cánh tay hắn lại kéo về phía mình, ngón tay kia lóe lên ánh bạc, ngay sau đó chuẩn xác châm một châm vào đầu hắn.
Bùi Tập Dạ đau kêu một tiếng, chân mềm nhũn ngồi trên ghế, Nhạc Sở Nhân cũng không buông tay, động tác châm vẫn không ngừng, sau vài lần cả bả vai của hắn ghim không dưới mười cái kim châm.
“Bản thiếu chỉ biết giải độc này rất phiền toái.” Không chỉ phiền toái mà còn rất đau. Hắn khổ tâm luyện chế thuốc giải độc để đối phó với cổ độc của Nhạc Sở Nhân, nhưng không ngờ độc của nàng lại khó giải đến đáng ngạc nhiên.
“Ngươi tặng cho lão nương cổ trùng cũng không kém, chỉ là lão nương ta độc cổ bất xâm, ngươi đã uổng phí hơi sức.” Từ trên cao nhìn hắn, tuy Nhạc Sở Nhân rất muốn làm cho hắn biến mất hoàn toàn. Nhưng dù có làm gì, thân thể tiểu tử này khác với nàng. Có lẽ vu giáo bọn họ có bí dược, hắn có thể chống cự cổ bình thường cũng có thể chống cự kịch độc. Lần này hắn trúng độc bởi vì độc này không lấy mạng người, sau nửa tháng sẽ tự động xuất ra ngoài.
Bùi Tập Dạ ngửa đầu nhìn nàng, bởi vì bị đau, mặt của hắn hơi tái nhợt: “Lần sau Bản thiếu sẽ dưỡng ra loại trùng tốt hơn, nhiều năm như vậy, trừ thuộc hạ của Bản thiếu tránh thoát được, ngươi là người thứ nhất.” Bất luận như thế nào, cho dù trong lòng biết không có cách đối phó với nàng nhưng vẫn không cam lòng.
Kéo kéo khóe môi, Nhạc Sở Nhân nắm cổ tay của hắn, một cái tay khác vỗ một cái lên bả vai cắm đầy ngân châm của hắn, ngân châm bị vùi lấp mấy tấc, bị đau hắn lập tức cau mày.
“Nhiều năm như vậy, chuyện ta muốn giải quyết lại không có biện pháp, ngươi là người thứ nhất. Đều nói có một bầy heo giống nhau làm bằng hữu không bằng một đối thủ khó phân cao thấp đến sảng khoái, nhưng mà lão nương thật sự hi vọng người đó là ngươi.” Nàng cũng muốn nghiên cứu chế tạo ảnh hưởng tinh thần của độc dược và cổ trùng, hắn chỉ không chống đỡ được đối với độc này, cũng coi như nàng đã tìm được tử huyệt của hắn rồi.
“Ha ha, nói như thế, người xứng đôi với ngươi nhất chính là Bản thiếu. Suy nghĩ một chút, đi theo Bản thiếu đi.” Nghe được lời nói kia của Nhạc Sở Nhân, hắn vừa cười, mặc dù đau không chịu được nhưng vẫn không ngăn cản được.
“Họ Bùi, ngươi luôn nói những lời này, rốt cuộc mục đích là gì? Khiêu khích ta? Hay là khiêu khích Phong Duyên Thương?” Cầm lấy cổ tay hắn, Nhạc Sở Nhân không nháy mắt nhìn hắn, nàng không cảm thấy hắn đang theo đuổi nàng. Người này….không phải loại người như vậy.
Từ từ nháy mắt, vẻ mặt thật đáng yêu: “Chẳng lẽ ngươi không biết? Cõi đời này, kỳ phùng địch thủ của ngươi chỉ có thể là Bản Thiếu. Có thể cùng Bản thiếu phân cao thấp, cũng chỉ có ngươi. Cao cao tại thượng thật cô độc, tại sao chúng ta không gom thành một đôi?”
“Cô độc? Rất xin lỗi, ta không cô độc.” Giơ tay lên soạt soạt soạt mấy cái, động tác thật nhanh rút ngân châm trên bả vai hắn ra, máu đen từ lỗ kim chảy xuống.
“Mười ngày sau lập tức khỏi hẳn.” Ném mười mấy cây ngân châm vào trong thùng rác dưới ghế ngồi, thật ra nàng không cần giải độc cho hắn bằng, mười ngày sau hắn cũng sẽ khỏi hẳn.
Bùi Tập Dạ không có hoài nghi, cầm khăn chuyên chú lau bả vai chảy đang máu, sau đó đứng dậy thản nhiên mặc quần áo vào: “Phong Duyên Thương tốt như vậy sao? Hắn không thể làm cho
Đọc nhanh tại Vietwriter.com