< id="divcontent">Trong nháy mắt đồng tử Nhạc Sở Nhân co lại, sau đó vội vàng định mở miệng gọi Phong Duyên Thương.
Không ngờ nàng vừa hé miệng, người áo đem thần bí đang đứng giữa đạiđiện đột ngột xuất hiện trước mặt nàng, chỗ gáy đau xót, miệng cũngkhông thể phát ra tiếng được nữa.
Nhạc Sở Nhân mở to hai mắt, lần đầu tiên có cảm giác vô lực, người thầnbí khoác một cái áo choàng rộng thùng thình che khuất khuôn mặt, chỉ cóthể nhìn thấy cái cằm, còn lại tựa như không có gì sau lớp mũ ấy.
Mùi mưa thanh nhẹ tràn ngập khoang mũi, ẩm ướt nhưng đè nén, mưa dầmgiống như lớp lông rậm rạp dính chặt vào cơ thể, dinh dính lại nhơmnhớp.
Nhạc Sở Nhân không động đậy, hắc y nhân đứng trước mặt nàng cũng khôngđộng, bên ngoài giông bão vẫn tiếp tục, cửa sổ kẽo kẹt khiến nàng cũngcảm thấy trong lòng căng thẳng, hít thở không thông.
Đột nhiên người nọ di chuyển, cằm hắn căng cứng, tay phải giơ lên, áochoàng che chắn trượt xuống.bàn tay trắng bệch, mạch máu trên cánh tayphá lệ rõ ràng tựa như rắn đỏ bò trườn, dữ tợn đến kinh dị.
Nhìn bàn tay hắn đang dần tiến sát vào nàng, Nhạc Sở Nhân cái gì cũngkhông thể làm được, vô số ý nghĩ xẹt qua trong đầu. Hắn muốn giết nàng?Hay muốn tổn thương bé con trong bụng nàng?
Nhưng tất cả đều không phải, người nọ quàng tay ra sau nàng, để hở cáibụng, tay kia có chút không biết phải để đâu. Sau khi đã ổn thỏa tayphải, một trận trời đất quay cuồng, đến khi tập trung lại được tinhthần, nàng đã tiến vào trong cơn mưa.
Bóng đêm đặc quánh, mưa to như ai đó từ trên cao trút cả chậu nướcxuống, gió rét căm căm, nàng không nhìn thấy rõ thứ gì phía trước nhưngbản thân lại thực thanh tỉnh.
Hiện tại Kim Điêu đang ở trong phủ nhưng lại không phát hiện ra cái gì.Nàng hoàn toàn tuyệt vọng rồi, người tới lần này chính tỏ không
Đọc nhanh tại Vietwriter.com