Mục lục
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 147: Chương 108








“Hừ, chút tài mọn.” Lão Ẩu hừ một tiếng đầy khinh miệt, một tay lấy tấm chăn vắt lên thành ghế, một đám bột màu đỏ bắn tung tóe ra ngoài, đàn cổ trùng điên cuồng bò tới thành giường nháy mắt biến thành nước.





Động tác của Nhạc Sở Nhân vẫn không dừng lại, từ bên hông lấy ra một cái bình, vặn bùng nắp, thổi một hơi, một cỗ khói tự nhiên từ trong bình tán ra ngoài, ăn nhà lập tức lạnh xuống mấy độ.





Bùi Tập Dạ đứng bên cạnh bảo bối cũng không ít, người này trên người dường như không giáu thứ gì, nhưng lúc mấu chốt lại có thể lôi ra rất nhiều đồ tốt. Bảo bối từ người hắn móc ra lại không dùng để đối phó với lão yêu bà kia mà lại ném ra cửa. Gian phòng này rất ít lối ra, đến cả cửa sổ cũng bị phong kín. Đồ vật hắn ném ra trong thời gian ngắn liền đâm chồi bén rễ, phong kín tất cả các lối ra. Người ngaoif không thể vào mà người ở trong cũng không có cách nào ra được.





“Ngươi thật sự tính đến chuyện chết cũng không thôi?” Nhạc Sở Nhân liếc hắn một cái, quát to.





“Nếu không thì thế nào? Hoặc là bà ta chết, hoặc là chúng ta đi gặp Diêm Vương.”Bùi Tập Dạ nghiêng đầu nhìn nàng một cái, khuôn mặt tươi cười dĩ vãng cũng không thấy đâu, lúc này sắc mặt hắn nghiêm túc, đôi mắt tối tăm.





Nhạc Sở Nhân không để ý đến hắn, khói từ cái bình bay ra đã bao phủ khắp căn nhà, trừ Nhạc Sở Nhân, Lão Ấu trên giường cũng đang nín thở, Bùi Tập Dạ sau khi trả lời câu hỏi của Nhạc Sở Nhân cũng bắt đầu nín thở.





Cuộc thi vẫn tiếp tục, bên ngoài ngày càng trở nên náo nhiệt. Chẳng biết lúc nào Kim Điêu đã bay đên hai ngọn núi, luẩn quẩn vài vòng trên bầu trời khiến mấy con khổng tước (chim công) bên hồ dưới chân núi chú ý.





Phát ra tiếng kêu chói tai, mấy con khổng tước liền băng băng chạy về phía trước, chạy lấy đà mọt đoạn đường dài rồi nhao nhao muốn thử bay, kết quả không con nào có thể bay được.





Bay không được nhưng vẫn không có ý định buông tha, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Kim Điêu vẫn bay lượn trên trời cao, kêu lên vài tiếng rồi lại chạy như điên, hoàn toàn muốn có một bộ dáng oai dũng như Kim Điêu.





Kim Điêu tất nhiên nhìn thấy bộ dáng của mấy con khổng tước, phát ra một tiếng kêu dài, vang vọng cả núi rừng.





Lúc này, vô số đạo bạch ảnh từ nhà sàn trên núi nhảy xuống. Họ như bị treo ngược bởi sợi dây được nối từ trên trời, nhảy lên vượt qua các tán cây. Lấy tán cây làm địa điểm đặt chân rồi lại nhảy lên một lần nữa, mấy lần nhảy đã xuống đến chân núi.





Cây cối trên núi dường như cũng đang lay động, xào xạc bên tai không dứt. Mấy bạch y nhân đó dừng chân ở nhà sàn Thánh Tổ liền cả kinh thấy cả căn nhà bị đám dây leo có mùi tanh hôi bao phủ, tất cả lộ ra một cỗ quỷ dị khiến họ không dám đến gần.





Bọn họ chỉ chần chờ trong nháy mắt, đám người hắc y nhân phía sau cũng đuổi theo kịp lúc, những người này là Thiên tự ám vệ của Phong Duyên Thương. Hàng năm phân tán ở các biên cương, hôm nay tụ họp ở đây ít cũng phải có cả ngàn người.





Võ công của họ so ra không thể bằng đám người bạch y nhân nhưng hợp tác liên thủ lại là thiên hạ vô địch, cho dù có bản lĩnh phi thiên cũng chạy không thoát.





Bạch y nhân không dưới trăm người, hai phe trong nháy mắt giao đấu loạn cùng một chỗ, trong lúc nhất thời đao quang kiếm ảnh, lá cây phiêu linh, kình phong tứ tán (đại khái là đánh môt trận rất kinh khủng, mình để nguyên nghe cho có khí thế ^^). Trong nhà sàn cũng đâng tiến hành giao tranh một cách rất quỷ dị, bên ngoài lại kiếm quang huyết ảnh sát khí lan tràn.





Một đạo bạch ảnh từ trên núi nhảy xuống, dừng chân trên căn nhà bị dây leo bao phủ, không ai khác ngoài Phong Duyên Thương.





Bạch y nhuốm máu, một tay cầm kiếm, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ nghiêm nghị khắc nghiệt. Đôi phượng mâu tinh xảo mà xinh đẹp, ánh mắt tĩnh mịch mà sắc bén, lúc này nhìn chằm chằm nhà sàn quỷ dị kia không chớp mắt.





Hắn biết Nhạc Sở Nhân ở đây, nàng đang giao thủ cùng Thánh Tổ vu giáo hắn cũng biết. Chỉ là, hắn biết nhưng không thể giúp gì được.





Hắn ước





Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK