Mục lục
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 125: Chương 101.3








Nhạc Sở Nhân không bỏ sót bất kỳ cảm xúc nào trên gương mặt của Diêm Cận, lúc này bốn mắt nhìn nhau, dường như nàng có thể nhìn thấu linh hồn trong đôi mắt kia. Thiếu niên này, trung nghĩa đều có, nhưng lại quên mất bản thân của mình.





Dù là nàng hay là Phong Duyên Thương, đều trái ngược hoàn toàn với Diêm Cận, bởi vì bất cứ suy tính nào bọn họ cũng đặt mình lên trên hết, mà Diêm Cận không như vậy. Chính vì như thế, Nhạc Sở Nhân mới càng thêm thưởng thức hắn, người như vậy, từ xưa đến nay, kết cục không được như ý nguyện.





Trên tế đàn tế tổ, triều thần bên dưới an tĩnh, duy chỉ có hai người bọn họ nhìn thẳng vào mắt đối phương, giống như không nhìn thấy thế giới trước mắt.





Chẳng biết từ lúc nào Bùi Tập Dạ đi ra từ phía đối diện tế đàn, chỗ hắn đứng vừa đúng có thể nhìn thấy Diêm Cận và Nhạc Sở Nhân. Ánh sáng trong con ngươi tinh sảo chớp động không rõ, hai người kia nhìn thẳng vào mắt đã đạt tới cảnh giới vong ngã, trong mắt hắn thành một loại giải thích khác.





Kết thúc buổi lễ.





Cuối cùng Diêm Tô cũng thành Thái tử phi, tất cả đều thuận nước đẩy thuyền, không người nào có bất kỳ nghi kỵ gì đối với vấn đề này. Chỉ dựa vào huynh trưởng của nàng là Trung Lãnh Thổ Nguyên soái, vậy thì không người nào dám mở miệng bình luận chuyện đúng sai.





Bước đi nặng nề, Nhạc Sở Nhân cúi đầu nhìn đường dưới chân, có chút trầm mặc.





Bên cạnh, bước chân của Phong Duyên Thương thong dong, khóe môi mỉm cười. Nhạc Sở Nhân trầm mặc đương nhiên hắn có chú ý, đi hồi lâu, cuối cùng hắn cũng mở miệng, mặc dù nụ cười vẫn như cũ, nhưng trong mắt không có ý cười: “Lúc tham dự buổi lễ, ngươi cùng Diêm Tướng quân dùng ánh mắt truyền cho nhau cái gì?”





Hồi hồn, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn Phong Duyên Thương một cái: “Đừng đoán mò, nhìn hắn làm ta nhớ lại các nhân vật trong lịch sử thôi. Rất giống với hắn nhưng kết cục đều rất thảm!”





Con ngươi khôi phục ý cười, Phong Duyên Thương cầm tay của nàng, lòng bàn tay ấm áp bao lấy bàn tay nhỏ bé của nàng: “Vậy những người tương tự như chúng ta có kết cục như thế nào?”





“Vui vẻ cả đời, tuổi già chết rất thảm.” Nhạc Sở Nhân bĩu môi, dù sao kết cục của nàng khổng thể nào lại như vậy.





“Bi thảm giống nhau, như vậy ngươi cần gì phải đồng tình người khác? Lịch sử mà ngươi biết khác với Đại Yến, đều không chắc chắn kết cục của chúng ta đều giống với bọn họ.” Phong Duyên Thương không tiếng động cười, tuấn mỹ lại thêm một ít lạnh bạc trong đó.





“Đúng là ta nghĩ nhiều rồi. Đúng rồi, ta vừa mới thấy tiểu tử Phong Duyên Tinh nhưng không thấy Mẫn phi nương nương, không phải nàng lại bị bệnh nữa chứ?” Bởi vì bộ dáng Phong Duyên Tinh rất ưu thương, chắc là Mẫn Phi không khỏe lắm.





Nói đến Mẫn phi, trên gương mặt của Phong Duyên thương cũng hiện lên mấy phần lo lắng: “Ngươi cũng đã nói bệnh của nàng là tâm bệnh, dùng thuốc cũng vô dụng. Vậy ngươi có biện pháp nào làm tâm bệnh chậm phát triển lại không?”





Nhạc Sở Nhân không thể không hừ lạnh một tiếng, tùy tiện nói: “Tâm bệnh không chữa bằng thuốc được, cho dù ta là Dược Phật tái thế cũng không có biện pháp. Nhưng mà ta sẽ tới khám cho nàng, xem xem còn biện pháp nào hay không.”





“Được.” Phong Duyên Thương khẽ gật đầu, lời nói của Nhạc Sở Nhân hắn đều tin.





Bắc Vương Bùi Tập Dạ rời đi sau lễ cưới, Phong Duyên Thiệu tự mình tới cửa cung đưa tiễn hắn, cấm quân đứng dọc hai hàng kéo dài đến ngoài cửa thành. Dân chúng đứng hai bên đường rất nhiều, tranh nhau quan sát Bắc Vương trong truyền thuyết kia.





Đợi cho đến khi Bùi Tập Dạ rời đi, Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương mới xuất cung trở về phủ. Hắn đi, Nhạc Sở Nhân





Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK