Màn đêm buông xuống, trong miếu Nguyệt Thần nương nương hết sức an tĩnh, người thỉnh nguyện ở nơi này đã trở lại phòng từ sớm. Thỉnh nguyện cần thành tâm, vả lại bữa tối không thể ăn, chỉ có thể uống nước, cũng có thể bởi vì như thế, cho nên tất cả mọi người đều trầm mặc. Mỗi gian phòng cách một mặt tường, cho nên ở chỗ này tuyệt đối không nghe được âm thanh phát ra từ các phòng khác.
Trong căn phòng đơn sơ, Nhạc Sở Nhân ngồi khoanh chân trên giường, áo khoác vẫn còn trên người, bao quanh thân thể.
Ước chừng canh hai, trong đêm tối loáng thoáng truyền đến âm thanh. Bỗng dưng, cửa sổ duy nhất của gian phòng phát ra tiếng sột soạt, Nhạc Sở Nhân giương mắt nhìn sang, cửa sổ bị cạy mở một góc, sau đó một bóng người nhảy vào từ cửa sổ.
Sau khi người đầu tiên tiếp đất, người thứ hai, thứ ba nhảy vào, toàn bộ hộ vệ của Vương phủ đều nhảy vào từ cửa sổ đến nơi này, nhẹ nhàng tiếp đất không gây ra một tiếng động.
Nhìn bọn họ, khóe môi Nhạc Sở Nhân nâng lên: “Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều không ăn cơm tối?” Đừng nói mấy người bọn họ là nam tử hán, bụng của nàng cũng đã kêu thật lâu.
Mấy hộ vệ liếc nhau một, sau đó gật đầu một: “Không dùng cơm tối, chính là một ngày hai bữa đều phải ăn chay.” Bởi vì nơi bọn họ ở không được sát sinh, cho nên trong miếu không cung cấp đồ ăn mặn.
Nhạc Sở Nhân cười khẽ: “Thờ thần phật, chỉ cần tâm là đủ. Bây giờ Lương Thành có thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt, người ngoài thành muốn đi vào thành cũng phải kiểm tra rất nghiêm, mà đặc biệt các ngươi là người có công phu, sẽ hấp dẫn bọn họ. Cho nên, ngày mai ta vào thành trước, gặp bọn người Trương thư sinh, sau đó sẽ nghĩ biện pháp đưa các ngươi vào thành.”
“Vương phi, một mình người vào thành, sợ là rất nguy hiểm.” Đúng là bọn họ thật sự lo lắng nàng sẽ gặp nguy hiểm.
“Không sao, ta là một cô nương bình thường, bọn họ có thể coi ta như một phần tử nguy hiểm hay sao? Lại nói, năm ba người ta có thể đối phó dễ dàng, các ngươi yên tâm đi.” Hứa Sửu lại có thể nhận ra nàng, cũng chưa chắc người bên trong Lương Thành cũng có thể nhận ra nàng, cho nên nàng phải cải trang một phen.
Nghe Nhạc Sở Nhân nói như vậy, bọn hộ vệ chỉ có thể đồng ý, bọn họ ở tại nơi này chờ đợi hơn nửa tháng nay, không phải là vì đưa Nhạc Sở Nhân tới nơi chỉ huy tác chiến hay sao?
Hôm sau, Nhạc Sở Nhân ăn xong bát cháo trắng trong miếu Nguyệt Thần nương nương thì rời đi. Cử chỉ hào phóng, dung mạo xinh đẹp, người coi miếu thờ chưa từng nhìn thấy vị cô nương xinh đẹp như vậy bao giờ, cũng chưa từng nghe nói trong Lương Thành có một vị cô nương như vậy.
Có lẽ là từ vùng khác tới, vùng khác? Người coi miếu thờ khẽ sửng sốt một chút, binh lính trong thành đã sớm hạ lệnh xuống cho hắn, phàm là người bên ngoài đều phải tra cho rõ ràng. Thế nhưng vị cô nương này, tên họ là gì hắn cũng chưa từng hỏi.
Chỉ là cô nương này cũng không phải là người khả nghi, mấy kẻ sám hối vì sát sinh mới đáng nghi.
Theo con đường nhỏ ngoại ô đi tới cửa Lương Thành, nơi đi qua là một vùng đất có nhiều cây cối, đều là cây cối sinh trưởng sát bờ biển. Cây cối không hiếm lạ, điều hấp dẫn người khác nhất chính là biển rộng xanh thăm thẳm, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng từ nơi này đã ngửi thấy mùi vị nước biển.
Sau khi ra tới ngoại ô, đám
Đọc nhanh tại Vietwriter.com