< id="divcontent">“Đừng nói nữa, chuyện này muội phải tìm tên họ Bùi kia, là hắn không cóchút hiểu biết gì cả.” Phí Tông dứt khoát phủi tội sạch sẽ.
Rất nhanh đã có một thanh âm phản bác: “Phí Tướng quâ, bản thiếu vẫn còn ở đây, ngươi phủi sạch sẽ trách nhiệm của mình, có còn là quân tử nữakhông đấy?”
“Ngươi nói có đúng là ngươi tự ý cắm tay vào trong đất không? Ta suy cho cùng chỉ là noi theo ngươi thôi.” Phí Tông lớn giọng, cả một mảnh rừngvang vọng lại âm thanh của hắn.
“Là ngươi thúc giục bản thiếu nghĩ biện pháp, chẳng phải bản thiếu bịngươi bức hay sao?” Bùi Tập Dạ có rất nhiều lý do để phản bác khiến choPhí Tông không biết phải cãi lại thế nào.
“Hai người ít đi vài câu, ầm ĩ muốn chết!” Giọng nói của Nhạc Sở Nhânhơi nhỏ, hữu khí vô lực, càng nhiều hơn là cảm thấy phiền chán.
Phí Tông im miệng không nói, Bùi Tập Dạ cũng không nói nữa, chỉ đưa tay nắm lấy đám cỏ khô.
Cỏ khô rất nhanh đã bị đào hết lên, hai người bị vùi sâu cuối cùng cũnglộ ra. Ở phía trên là Nhạc Sở Nhân, một thân quần áo rách nát, sắc mặttái nhợt, đôi mắt còn hồng hồng thoạt nhìn có chút quái dị.
Người nằm dưới Nhạc Sở Nhân không rõ tình huống, thế nhưng theo như suy đoán khẳng định cũng chẳng tốt mấy.
Phí Tông giúp Nhạc Sở Nhân đứng lên: “Muội muội, muội không sao chứ? Ai nha, Cần Vương, ngài có làm sao không?”
Nâng Nhạc Sở Nhân dậy liền nhìn thấy Phong Duyên Thương. Khuôn mặt tuấnmĩ trắng bệch, phượng mâu xinh đẹp nhắm chặt, tay chân hắn đều bị cỏ khô cuốn lấy, nhìn chật vật không chịu nổi.
“Hắn không có việc gì, chỉ hôn mê mà thôi.” Nhạc Sở Nhân nương theo lựcđạo của Phí Tông mà ngồi xuống. Đưa tay vuốt lại mái tóc bị rối củaPhong Duyên Thương, thở dài. Tuy cảm thấy đáng tiếc vì không thể giếtchết lão ta, nhưng cũng may họ còn sống. Nàng không hiểu sao có một loại cảm giác sở học cách nhau cả một thế hệ.
Bùi Tập Dạ đứng một bên nhìn nàng, con ngươi tinh xảo tối đen không biết đang suy nghĩ đến cái gì.
“Muội muội, thực sự muội không có việc gì sao? Nhìn muội có vẻ khôngđược tốt lắm.” Phí Tông ngồi xổm trước mặt nàng, nhìn đôi mắt đỏ au vàkhuôn mặt không còn chút máu nào của nàng mà cảm thấy hết sức lo lắng.
“Muội không sao. Bùi Tập Dạ, không phá hỏng chuyện tốt của ta khiếnngươi cảm thấy khó chịu hay sao?” Nhạc Sở Nhân không quay đầu nhìn hắn,tầm mắt vẫn luôn đặt trên người Phong Duyên Thương đã hôn mê.
Bùi Tập Dạ ngang ngạnh: “Ta cũng chỉ muốn hỗ trợ mà thôi.” Ngữ khí bình thản, không chút nào giống với sự lo lắng của Phí Tông.
Nhạc Sở Nhân không biết phải nói gì với hắn: “Ngươi đây là đang cản trở chứ không phải giúp sức!”
“Ta đã nói ta không có ý, ai biết tình huống của hai người trong đó rasao, ta sợ hai người bị nướng chín.” Bùi Tập Dạ có chút kích động, đôimắt mở thật to.
“Ngươi là tên ngốc sao? Nướng thế khỉ nào được?” Nàng quay đầu nhìn chằm chằm hắn, cơn giận bốc lên thật cao.
“Ta sợ mà!” Bùi Tập Dạ rất để ý, hắn muốn nhìn Nhạc Sở Nhân cãi nhau với hắn.
Nhạc Sở Nhân quay đầu đi không thèm để ý đến hắn. Hô hấp càng ngày càng nặng nề, nàng mất máu quá nhiều, trước mắt
Đọc nhanh tại Vietwriter.com