Trong núi sâu rất thần bí, có rất nhiều chim muông, đi ra ngoài mấy bước có thể làm kinh động một đám.
Dã thú cũng có, nhưng mà chỉ có thể nhìn thấy phân và nước tiểu của chúng, hình dáng của chúng nó như thế nào vẫn còn rất thần bí.
Đi lại trong núi sâu, mười mấy người chia nhau ra, giống như đang càn quét.
Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương đi cùng nhau, những người còn lại đều tản ra, nhưng mà khoảng cách không xa lắm, nếu cẩn thận lắng nghe, có thể nghe được âm thanh của bọn hắn.
Cầm cái xẻng trên tay, thế nhưng cái xẻng vẫn còn rất mới, từ lúc vào núi đến nay, Nhạc Sở Nhân còn chưa đào được bất kỳ cái gì. Trên tay Phong Duyên Thương trống trơn, giống như hắn tới đây chỉ để đi dạo trong núi sâu.
“Này, sau khi dây mây kết trái có thể làm thuốc, là thuốc tráng dương đó.” Dây mây tươi tốt bám trên một cây đại thụ to lớn, trên dây mây còn có một chuỗi trái cây màu đỏ, màu sắc hết sức sáng rõ.
Phong Duyên Thương liếc mắt nhìn, khóe môi mỉm cười nhìn Nhạc Sở Nhân: “Ngươi đang ám chỉ cái gì?”
“Không phải ám chỉ, ta đang giảng giải cho ngươi. Được rồi, từ giờ về sau ta không lắm miệng nữa.” Liếc xéo hắn một cái, nhìn cái người đang cười kia, cái người cổ nhân này đang nghĩ cái gì trong đầu.
“Xấu hổ?” Bốn phía không có người nào, Phong Duyên Thương không kiêng dè giơ tay lên sờ đầu tóc nàng, giống như vỗ đầu một con cún.
“Xấu hổ cái đầu ngươi! Ngươi nói ngươi đi theo ta vào đây để làm gì? Trừ chuyện ngươi có thể nói chuyện phiếm để ta khỏi nhàm chán ra, ngươi chẳng còn tác dụng gì cả, giống như một đại gia.” Quơ quơ cái xẻng, Nhạc Sở Nhân nhẹ nhàng trách cứ.
Phong Duyên Thương không buồn không giận, vui mừng nghe nàng khiển trách: “Hạng nhất về việc nói chuyện phiếm ngoài ta ra không có người thứ hai, ngươi lại không thừa nhận?”
Nháy mắt mấy cái, Nhạc Sở Nhân từ từ gật đầu một cái: “Cũng đúng, trừ ngươi ra, ta không thể muốn mắng chửi người khác là có thể mắng chửi.” Trước mặt Phong Duyên Thương, nàng có thể tùy ý nói những lời thô tục, tác dụng của hắn thật sự rất lớn.
Khẽ lắc đầu, Phong Duyên Thương cũng biết nàng sẽ nói như vậy.
“Đi lâu như vậy, không có cái gì ngươi vừa ý sao, cuối cùng là ngươi tìm cái gì đây?” Trong rừng sâu này, ánh mặt trời chẳng thể nào chiếu vào, nàng lại còn cố ý tiến sâu vào trong, cũng không biết cuối cùng nàng muốn tìm cái gì.
“Tìm thi thể.” Nhạc Sở Nhân lắc lắc cái xẻng trong tay, đi về phía trước nhưng cũng không quên ngắm nhìn bốn phía, con ngươi trong sáng.
“Thi thể? Không phải ngươi đã vơ vét rất nhiều xương hay sao?” Vừa nghe đến hai chữ ‘thi thể’, Phong Duyên Thương không nhịn được mà nghĩ tới hình ảnh nàng loay hoay với đống xương người. Nàng lại còn cười hì hì mà dùng xương ngón tay gãi lên người hắn làm cho hắn ngứa ngáy, nhớ tới điều đó hắn không khỏi khẽ cau mày.
“Ta muốn tìm thi thể của động vật, không phải của con người. Nếu ta muốn tìm xương người, trực tiếp tới nghĩa địa có phải tốt hơn không, đi vào rừng sâu có lợi ích gì.” Bởi vì nàng đã đồng ý với Tề Bạch, cho nên việc cấp bách bây giờ là tìm tài liệu. Nàng cũng không phải làm cổ mà là độc, đối phó với đám tiểu binh Tây Cương kia, dùng độc là đủ rồi.
“Tìm thi thể động vật để làm cái gì?” Phong Duyên Thương không dám tưởng tượng ra việc nàng sẽ làm cái chuyện ghê tởm gì.
“Ta cần tìm cái thi thể
Đọc nhanh tại Vietwriter.com