Mục lục
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 112: Chương 98.2








Tần gia quả thật quá cẩn thận, muốn bắt được cái đuôi của bọn hắn thật sự quá khó khăn. Trương thư sinh nhìn thấy mấy người kia từ Chung Cổ Hạng đi vào Ngói La Hạng, Nhạc Sở Nhân bước chậm tới Chung Cổ Hạng.





Hồi lâu, đi tới ngõ hẻm đầu tiên của Chung Cổ Hạng, đứng ở đầu đường, nhìn Ngói La Hạng, trống rỗng không có một bóng người. Xoay người, trừ nàng đi tới con đường kia, còn có ba ngõ hẻm sâu thẳm khác, mấy người kia từ ngõ hẻm nào tới đây?





Nhìn hồi lâu, Nhạc Sở Nhân lắc đầu một cái, nếu không phải dựa vào trí nhớ của Trương thư sinh, thế nào nàng cũng lạc đường.





Ngay sau đó, nàng cúi đầu, nâng một chân lên, cởi giày.





Giày màu trắng được thêu rất tinh xảo, Nhạc Sở Nhân rất thích đôi giày, thấy nàng rất yêu thích, Phong Duyên Thương còn sai người đặc biệt đến xưởng đóng giày ở Hoàng Thành đặt 6 đôi giày để nàng có thể thay đổi.





Một chân đứng trên đất, một chân khác không mang giày nâng lên, đứng một chân nhưng rất vững vàng.





Giơ giày lên, Nhạc Sở Nhân nhảy xoay người lại, chuẩn bị ném giày về sau, ném tới con đường nào nàng liền đi con đường đó. Nếu ném giày chỉ đường tất cả đều nhìn bầu trời.





Vậy mà, vừa mới xoay người, sau lưng lại nhiều hơn ‘một bức tường’, quá mức đột nhiên làm nàng giật mình, chân kia trụ không được liền ngã ra sau.





Một cái tay bắt được cánh tay của nàng, sau đó dùng sức kéo nàng lại, đồng thời vang lên một trận cười hả hê: “Ở trên đường cái lại cởi giày, ngươi chuẩn bị xông chết dân chúng xung quanh sao?”





Một chân đứng vững, Nhạc Sở Nhân giơ giày của mình lên cuối cùng cũng thấy rõ kẻ giống như quỷ đứng sau lưng mình là ai, gương mặt trẻ con với má lúm đồng tiền nhàn nhạt, tròng mắt xinh đẹp cong cong, giống như thật sự nhìn thấy chuyện rất buồn cười.





Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân nhìn hắn từ trên xuống dưới một cái: “Họ Bùi kia, tại sao ngươi lại chạy đến đây vậy hả? Không cần nói ngươi tới đây để bới lông tìm vết, tay lão nương đang rất ngứa đấy.”





Khẽ cúi đầu nhìn nàng, mặc dù nàng hấp hơn hắn rất nhiều, nhưng khí thế tuyệt đối không hề yếu kém chút nào.





“Đương nhiên là tới tìm ngươi, nhưng không phải bới lông tìm vết mà tới. Ngươi len lén chạy đi, cũng không thèm nói cho Bản thiếu một tiếng, thật không có chút suy nghĩ nào rồi.” Khẽ nghiêng đầu, cái bộ dáng kia thật khả ái.





Nhạc Sở Nhân kéo kéo khóe môi, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười: “Như vậy mà cũng bị ngươi tìm được, ngươi cầm tinh con chó, lỗ mũi thật sự rất thính.”





“Sai, bản thiếu là theo chân Diêm Cận mà tới.” Lắc đầu một cái, hắn cười đến hài lòng.





“Diêm Cận? Hắn quay trở lại!” Nhưng mà nghĩ đến hắn bí mật vào thành, một chút tiếng gió cũng không nghe được.





Bùi Tập Dạ nheo mắt lại có nhiều hứng thú nhìn mặt của nàng: “Ngươi đối với Diêm Cận thật đúng là rất tốt, đặc biệt cho hắn uống loại thuốc có thể ngăn cản con trùng của Bản thiếu. Hắn đến Lân Châu một chuyến mùi vị trên người cũng lập tức thay đổi theo liền nghĩ tới hắn đến Lân Châu gặp được ngươi, ngươi lo lắng độc Bản thiếu sẽ đối phó với hắn nên cho hắn





Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK