Nhạc Sở Nhân không đoán được mục đích của Bùi Tập Dạ. Nhưng lần này, hắn cố gắng mời nàng đến Bắc Cương, Nhạc Sở Nhân cảm thấy hắn còn có chuyện khác. Nếu chỉ muốn nói cho nàng biết đám người muốn bắt nàng là ai, lấy tính tình của hắn, mặc dù cố làm ra vẻ huyền bí, nhưng sẽ không làm những chuyện bí mật như vậy, hết lần này đến lần khác muốn nàng đến Bắc Cương một chuyến.
Hỏi Phong Duyên Thương, hắn chỉ cười lắc lắc đầu nói không biết, cụ thể thật giả ra sao, Nhạc Sở Nhân cũng không biết, dù sao nàng cũng đã mơ hồ.
Bởi vì không thể ra phủ, cho nên có rất nhiều chuyện cần Thích Phong đi làm, Tế thế đường ở Hoàng Thành còn có thể quản lý được vì khá gần. Phong Duyên Thương phái quản sự ở Tế Thế đường tới bẩm báo tình hình, tất cả đều rất thuận lợi.
Nhưng Quan Châu lại quá xa, thông qua Trương thư sinh, nàng cũng biết được một chút tình hình, Thích Kiến cũng đúng hẹn trở về bẩm báo. Mấy ngày trước, Thích Phong đi Quan Châu cũng thuận tiện đưa Phong Duyên Tinh đi cùng, hắn lớn như vậy rồi nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn đi xa.
Nghĩ tới nghĩ lui, thật ra xây dựng Tế thế đường cũng không tốn sức, nhiệm vụ của nàng chính là phụ trách bỏ tiền, làm lão bản như vậy thật nhẹ nhõm.
Bọn họ chắc chắn phải đi Bắc Cương, chỉ là vẫn chưa quyết định ngày nào sẽ lên đường, nhưng lúc này lại quyết định vào tháng sau, dù như thế nào vào ngày rằm cũng phải đến Trung Đô Bắc Cương. Mọi chuyện đều có Phong Duyên Thương định đoạt, Nhạc Sở Nhân cũng chẳng hỏi, chờ hắn an bài là tốt.
Mấy ngày gần đây rất yên bình, một nhóm lớn hộ vệ ở trong phủ, thời thời khắc khắc Phong Duyên Thương đều ở cùng với nàng, trong lúc nhất thời, nàng dường như đã quên có người muốn bắt nàng.
Mặt trời lên cao, chỉ có một nơi có nước trong phủ, một ao cá nhỏ diện tích ba mươi thước, Nhạc Sở Nhân ngời trên lan can, ném bánh vụn trong tay xuống ao. Những chú cá đủ màu sắc trong ao đều tụ lại một nơi tranh đoạt thức ăn, những con cá này thoạt nhìn có nề nếp hơn những con cá khác rất nhiều. Đó là bởi vì Nhạc Sở Nhân đã cho bọn chúng ăn thuốc.
Tất cả động vật ở trong phủ sợ ràng đều đã ăn thuốc của Nhạc Sở Nhân, cho nên biểu hiện của chúng cũng khác những động vật bình thường. Cũng may bình thường trong phủ cũng không có người ngoài, nếu người ngoài nhìn thấy, chắc chắn bọ họ sẽ bị dọa cho giật mình.
Một chén bánh đầy chẳng mấy chốc đã thấy đáy, Nhạc Sở Nhân huýt sáo, ngay sau đó bọn cá nhàn nhã bơi ra chỗ khác, dường như bọn chúng đã thành tinh, đều hiểu ý của nàng.
Nhìn sóng gợn lăn tăn trên mặt nước, Nhạc Sở Nhân nhẹ giọng than thở, nhìn phủ đệ to như vậy mà chỉ có hồ cá trước mắt này. Không giống như các phủ khác đều có hồ sen nhân tạo gì đó, trong lúc buồn chán rãnh rỗi có thể chèo thuyền du ngoạn, hái sen. Còn ở chỗ này, chỉ có thể cho cá ăn lúc rảnh rỗi.
Trước kia trong phủ này cũng có hồ sen, nhưng mà đã bị lấp, thời điểm lấp hồ sen, Nhạc Sở Nhân còn cảm thấy thật đáng tiếc. Chỉ là khi đó, quan hệ của nàng và Phong Duyên Thương không phải như bây giờ, cho nên có đáng tiếc nàng cũng chỉ để trong lòng. Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy cản lại thì tốt rồi, khi nhàm chán còn có thể nhàn nhã tự tại chèo thuyền du ngoạn một phen.
Đột nhiên, một bàn tay đặt nơi bả vai của nàng, Nhạc Sở Nhân quay đầu lại, một gương mặt dù nhìn thế nào cũng không cảm thấy chán tiến vào trong tầm mắt, nàng khẽ quát một tiếng rồi cười khẽ: “Ngươi rất thích giả ma giả quỷ? Chỉ là lần sau ngươi nên đổi cách khác, cứ dùng một cách này, ta cảm thấy cũ lắm rồi.”
Một bộ bạch sam phong nhã phiêu nhiên, nghe nàng nói như thế, Phong Duyên Thương khẽ cười, xoay người ngồi bên cạnh nàng, liếc mắt nhìn hồ nước sau đó nói: “Đâu có hù dọa ngươi, đã rất nhàm chán, nếu thật sự hù dọa ngươi, ngươi điên lên rồi.”
“Ngươi mới điên. Ta không có nhàm chán, cho cá cho chim ăn cũng rất vui.”
Nằm ở trên lan can nghiêng đầu nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân rất hài lòng. Nếu cả ngày có thể nhìn hắn như vậy cũng không tính là nhàm chán.
“Thời tiết quá nóng, lúc này Bắc Phương sẽ mát mẻ hơn.” Làm như vô tình nói, chọc cho Nhạc Sở Nhân nhíu mày nhìn hắn.
Phong Duyên Thương bình tĩnh tự nhiên, khóe môi cười cực kỳ mê người.
“Ý của ngươi là…bây giờ chúng ta có thể lên
Đọc nhanh tại Vietwriter.com