Mục lục
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 164: Chương 113.3








Hai người ở trong hang động, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Bên ngoài sương vẫn dày đặc như cũ, mặt trời lên càng ngày càng cao, mây mù đặc quánh sương khói dần chuyển thành màu vàng, quỷ dị không nói nên lời, làm cho người bên ngoài càng không dám tiến vào.





Hứa Xú quả thật biết rõ thân phận của Nhạc Sở Nhân, hắn có ý định đem nàng vây chỗ này, lệnh cho toàn quân bao quanh núi không một kẽ hở. Cho dù mọc cánh cũng khó có thể thoát ra ngoài.





Hắn muốn bắt Nhạc Sở Nhân để uy hiếp Phong Duyên Thương, Đại Yến đánh hạ ba thành trì của Nam Cương, dụng ý của hắn chính là muốn lấy Nhạc Sở Nhân trao đổi lấy lại ba thành trì đã mất kia.





Vậy mà kế hoạch của hắn kín đáo như vậy cũng vẫn không thể ngờ được rằng Nhạc Sở Nhân trong tình trạng cơ thể bị trọng thương vẫn có thể bày trò để trốn thoát.





Đã sớm nghe nói Cần Vương phi Đại Yến am hiểu thuật tà môn cho nên hắn với binh lính tướng sĩ đã giữ khoảng cách với nàng, hơn nữa khi công kích còn dùng tên. Chỉ là thật sự không ngờ, nàng thân mang trọng thương vẫn còn gây khó khăn cho việc truy bắt đến vậy.





Mặt trời dần dời về hướng Tây, sương mù giăng trên núi vẫn chưa tiêu tán, ngoài hang gió lớn thổi ào ạt thế nhwnh lại không thể thổi tan lớp sương mù.





Trong hang động, Thích Phong tỉnh lại trước, cánh tay đã không còn cảm giác đau đến chết lặng như khi trước, thuốc của Nhạc Sở Nhân đúng là không phải tuyệt vời bình thương thôi đâu.





Nhìn về phía Nhạc Sở Nhân, nàng vẫn dựa lưng vào mấy rễ cây, lưng nàng bị thương, có thể ngủ một giấc an ổn đúng là một điều xa xỉ. Sắc mặt nàng không còn tái nhợt như lúc trước những vẫn không một chút huyết sắc như cũ.





Nàng nhắm mắt lại trông rất ngoan hiền nhng mi tâm lị có một cỗ ngạo khí bất đồng với người thường, kể cả khi ngủ cũng nhìn rất rõ ràng.





Hắn không khỏi có chút tự trách, nếu hắn cẩn thận hơn một chút nàng cũng sẽ không liên lụy mà bị thương theo hắn.





Nhạc Sở Nhân đang ngủ lông mi bất chợt động, sau một khắc chân mày liền xiết chặt: “Đau quá!” Mắt vẫn chưa mở nhưng cơn đau đã đánh úp tới, đau không thể tả.





Thích Phong khẽ cau mày, nàng đau hắn cũng không có biện pháp.





Nhạc Sở Nhân mở mắt, nghiêng đầu nhìn Thích Phong, kéo kéo khóe môi, cười đến có mấy phần gượng ép: “Ngươi làm sao vậy? Vẫn đau sao?”





Hắn lắc đầu: “Đã tốt hơn nhiều rồi.”





“Vậy thì tốt.” Nàng lớn bằng từng này rồi mà đây là lần đầu tiên nàng chảy nhiều máu đến vậy. đau thì có nhẫn nhịn nhưng bở mất máu nhiều mà dẫn tới việc đầu óc choáng váng, mắt thi thoảng hoa hết cả lên.





“Vương phi, ngài đói bụng?” Tuy có chút nguy hiểm nhưng tìm đồ ăn trong rừng vẫn không phải là khó.





“Ngươi đói? Ta có mang theo đồ ăn.” Nhạc Sở Nhân lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên tròn tròn màu xanh lục rồi đưa cho Thích Phong, hắn nhìn một hồi mà vẫn không biết đây là cái gì.





“Ăn đi, rất ngon đấy.” Nàng lấy tiếp một viên rồi cho lên miệng, mùi vị ngọt ngào có xen lẫn mùi thuốc.





Thích Phong ăn liền mấy viên





Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK