Tiểu lâu thanh u (yên tĩnh vắng lặng) dưới ánh nắng chiều như được phủ thêm một tầng kim quang. Lúc này có vài thị nữ thanh lệ đi vào, trên tay bưng các loại trái cây, màu sắc ướt át sáng bóng vô cùng ngon mắt.
Trong đại sảnh, thiếu niên tuấn tú sốt ruột đi qua đi lại, người này không phải Phong Duyên Tinh thì ai.
"Thất ca, chúng ta có cần vào xem một chút không?”
Nhạc Sở Nhân không ở đây, Phong Duyên Tinh cũng không phải kiêng kị mở miệng bởi vì sẽ không có ai dùng mắt lạnh nhìn hắn.
"Không cần lo lắng, ngồi xuống đi, đệ đi lại làm mắt bổn vương cũng hoa rồi.”
Phong Duyên Thương ngồi trên ghế thái sư, vẻ mặt lạnh nhạt, ưu nhã uống trà.
Phong Duyên Tinh mở miệng định nói gì nhưng vẫn gian nan nuốt xuống. Hắn ngồi xuống ghế, nặng nề uống hớp trà dập bớt buồn bực trong lòng.
Trên lầu, một gian phòng được mở rộng cửa sổ, mấy thị nữ trên tay bưng chậu nước, vò rượu lẳng lặng đứng chờ.
Bên giường, cô gái suy yếu tựa vào đầu giường, dù không có bất kỳ động tác dư thừa gì cũng khiến người ta vui tai vui mắt như vậy.
Nhạc Sở Nhân ngồi trên ghế, sắc mặt lạnh nhạt, khí thế cường đại.
Nàng nhìn vị yêu cơ trên giường rất lâu. Cô ấy quả nhiên rất đẹp, vẻ đẹp không phải dẫn viên điện ảnh có thể diễn được, đây mới thật là mỹ nữ cổ điển chính thống, giống như Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, xinh đẹp yếu ớt. (Nguyệt: nàng Lâm Đại Ngọc chắc ai cũng biết rùi nhỉ? Nguyệt xin phép không chú thích nha ^___^)
Diêm Tô đứng trước bàn cạnh cửa sổ điều chế thuốc dẫn cổ, lần này Thích Kiến không theo tới, Nhạc Sở Nhân muốn nàng động thủ.
Mặc dù Diêm Tô không nghiên cứu khắc khổ như Thích Kiến, nhưng thắng ở thiên tư thông minh, đối với những gì Nhạc Sở Nhân chỉ dạy đều nghe một lần nhớ kỹ, lại hết sức nghe lời.
Các vị thuốc liên tục được cho vào bình thuốc phát ra mùi gay mũi.
Lý Bình đứng ở đầu giường, vẻ mặt đầy nóng nảy. Chứng kiến Diêm Tô động tác ổn thỏa vững vàng, hắn thỉnh thoảng lại nhìn về phía Nhạc Sở Nhân cũng bởi vì bộ dáng nàng trầm ổn khác hẳn những cô gái tầm thường khác mà kinh ngạc.
"Thất Vương phi, lần này có thể thuốc đến bệnh trừ sao?"
Lý Bình thực sự chờ không được đi đến bên người Nhạc Sở Nhân sốt ruột hỏi.
Nhạc Sở Nhân vẫn bất động như núi, chầm rãi gật đầu:
“Yên tâm đi. Ngược lại bây giờ ngươi phải tỉnh táo sửa sang một chút các tin tức trong đầu, lát nữa ta sẽ tìm ngươi đòi thù lao.”
Không cần nói hắn cũng biết nàng muốn hỏi cái gì.
Lý Bình mỉm cười, ánh mắt có thâm ý liếc ra bên ngoài, nhỏ giọng nói:
“Ở đây không có chỗ nào an toàn, nếu như có thể ngày mai Bổn Vương sẽ tự mình đến Thất Vương phủ, Thất vương phi muốn biết cái gì bổn vương sẽ biết gì nói đó, tuyệt không giấu diếm.”
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, nghiêng đầu mắt lạnh nhìn hắn:
“Ngươi muốn đổi ý? Ngươi nên biết ta có thể cứu nàng, cũng có thể…”
Lời này nàng cũng không nói hết chỉ nhếch môi mỉm cười.
Lông mi Lý Bình run lên:
“Thất Vương phi cùng những người đó rất giống nhau, chẳng lẽ người thật là phản đồ như lời bọn chúng nói?”
Lý Bình hơi nghiêng người, lời này cũng chỉ có Nhạc Sở Nhân nghe thấy.
"Không phải. Ta cùng bọn họ cũng không phải là cùng một cấp bậc, ngươi nói vậy chẳng phải hạ thấp ta.”
Nhạc Sở Nhân bắt chéo hai chân, hết sức không vui nói.
"Thật?"
Lý Bình có vẻ không tin, bởi vì trên đời này kẻ hiểu được những thứ bàng môn tà đạo kia cũng chỉ có Vu Giáo.
"Ta nói không phải là không phải. Ta xuất thân từ một môn phái thần bí, không phải một đám ô hợp của Vu Giáo kia có thể so sánh được.”
Bịa một câu nói, quả nhiên Lý Bình rất ngạc nhiên, trên đời này chẳng lẽ còn có môn phái còn thần bí hơn cả Vu Giáo? Nhưng Vu Giáo bắt nguồn từ Bắc Cương, phát triển đến Nam Cương, cũng mới đến Đại Yến, trong lúc đó không hề có giáo phái nào tương tự Vu Giáo.
Nhìn hắn mơ hồ rối rắm, Nhạc Sở Nhân cười thực vừa lòng, vuốt vuốt mái tóc dài buông đếm đầu vai, tầm mắt xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn thấy vài thị nữ quen mắt đảo tới đảo lui, chắc hẳn rất muốn biết trong này đang diễn ra chuyện gì.
"Thất Vương phi cũng thấy được sao? Bổn vương thời thời khắc khắc đều có người giám thị.”
Lý Bình theo tầm mắt Nhạc Sở Nhân nhìn ra, cười cười nói.
"Không ngờ Trung Thân Vương sống cũng rất gian nan, chậc chậc, ta đồng cảm với người.”
Mặc dù hắn luôn tỏ ra phách lối nhưng quả thật sống cũng không dễ dàng gì.
"Đa tạ Thất Vương phi đồng tình, nếu như có thể, Thất Vương phi có thể chìa tay giúp đỡ hay không?"
Lý Bình khom người, da mặt dày mở miệng.
Nhạc Sở Nhân nhất thời im lặng, liếc hắn :
“Da mặt Trung Thân Vương luôn dày như vậy sao?”
Lý Bình vô vị cười cười:
"Thất Vương phi thật nhanh mồm nhanh miệng a."
"Đa tạ khích lệ. Được rồi, canh giờ đến ta sẽ lên, không cùng ngươi tốn hơi thừa lời nữa."
Nhạc Sở Nhân đứng lên ung dung rời khỏi phòng đi xuống dưới lầu.
"Tiểu Thương tử."
Còn chưa đi xuống cầu thang, nàng đã thấy Phong Duyên Thương ngồi đó ưu nhã uống trà. Nhạc Sở Nhân gọi một tiếng, đến ba bậc thang cuối trực tiếp nhảy xuống dưới, tuy quần áo có chút phức tạp nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến hành động của nàng.
Phong Duyên Thương mắt phượng mỉm cười ôn hòa nhìn nàng:
“Sao lại đi xuống đây?”
"Đã có Diêm Tô, ta chỉ chờ lát nữa mặt trời xuống núi động thủ một chút là được rồi.”
Nhạc Sở Nhân đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm lên ly trà trên bàn rất không thục nữ uống một ngụm lớn.
Phong Duyên Thương vẫn ôn nhu nhìn nàng, tầm mắt thoáng dừng trên ly trà trong chôc lát, nếu hắn nhớ không nhầm ly trà kia hắn vừa mới uống qua.
"Tiểu Thương tử, Trung Thân Vương bị giám thị."
Nhạc Sở Nhân đặt ly trà xuống, nghiêng người nhỏ giọng nói bên tay Phong Duyên Thương.
Phong Duyên Thương nhướn mày, có vẻ hoàn toàn không biết chuyện này.
"Hắn còn nói cái gì?"
Phong Duyên Thương sắc mặt bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi, phong nhã mê người.
"Hắn còn da mặt dày bảo ta chìa tay giúp đỡ.”
Nhạc Sở Nhân dựa vào thành ghế, ngón tay khoác lên tay vịn gõ gõ.
Phong Duyên Thương kéo kéo khóe môi, mắt phượng chợt lạnh:
“Quả thật rất dày.”
Nhạc Sở Nhân cười khẽ:
"Xem ra người trong Vu Giáo đều đã cho rằng ta là phản đồ, chỉ là không nhận ra ta thôi. Ngay cả Lý Bình cũng hỏi ta vấn đề ngu ngốc này.”
Phong Duyên Thương âm thầm cười một tiếng:
“Nàng lừa dối hắn như thế nào?”
Hắn đúng là con giun trong bụng nàng mà.
"Đoán đúng rồi, ta đúng là bịa chuyện một trận đem hắn đoán vòng vòng. Tiểu Thương tử, ta cảm thấy chuyện như vậy càng ngày càng có ý tứ."
Nàng bịa một cái lai lịch thần kỳ, hù chết đám ngu xuẩn kia.
"Nàng cao hứng là tốt rồi.”
Phong Duyên Thương thấy nàng cười đến đắc chí, đầy sủng nịnh nói.
"Thất tẩu, ngươi sẽ rất nguy hiểm."
Phong Duyên Tinh vẫn bị coi như người trong suốt đột nhiên lên tiếng, thanh âm không lớn nhưng ở trong đại sảnh chỉ có ba người lại cực kỳ vang dội.
Nhạc Sở Nhân chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Phong Duyên Tinh bên kia:
“Biết chủ động chào hỏi ta?”
Phong Duyên Tinh có chút quẫn bách cười cười:
"Thất tẩu, ta là thật lòng nói.”
Hắn rất lo nàng lại trêu trọc hắn, hắn không thể phản bác, cũng không đấu lại được nàng.
"E hèm, ta cũng biết.”
Nhạc Sở Nhân quơ quơ cổ, nàng cảm thấy ở tuổi của hắn nên có bộ dáng như thế này mới đúng.
Phong Duyên Tinh nháy mắt nhìn Nhạc Sở Nhân, không ngờ tới nàng sẽ nói chuyện với mình.
"Thất tẩu, cái đó…lát nữa tẩu muốn đích thân động thủ sao?”
Hắn rất muốn xem tận mắt.
"Không, ta đã bảo Diêm Tô động thủ, ta hỗ trợ.”
Nhạc Sở Nhân khoát khoát tay, nàng cảm thấy mình không nên động thủ như vậy mới có thể hù dọa đối phương một chút.
"Thất tẩu làm vậy là đúng."
Phong Duyên Tinh gật đầu liên tục tỏ vẻ đồng tình.
Nhạc Sở Nhân hé miệng:
“ Tiểu Thập Bát, bây giờ còn cảm thấy thân phận của ta thấp không?”
Tiểu tử này bây giờ còn biết nịnh nọt nàng.
"Thất tẩu….tẩu đừng nói như vậy, khi đó là ta…có mắt như mù.”
Phong Duyên Tinh thực quẩn bách cúi đầu. Hắn lớn như vậy đây là lần đầu tiên có bộ dạng này, ở trước mặt bất kỳ kẻ nào hắn đều là ưỡn ngực ngẩng cao đầu, đi ngang cũng không ai quản.
"Ha ha, Tiểu Thương tử, tên đệ đệ này của ngươi cuối cùng cũng biết nói tiếng người rồi.”
Nhìn bộ dạng hắn lắp ba lắp bắp, Nhạc Sở Nhân cảm thấy rất thú vị.
Phong Duyên Thương cười khẽ:
"Nàng cũng đừng đùa hắn nữa, mặt trời xuống núi rồi, mau lên đi.”
"Thật là nhanh, ta trước đi, các ngươi không được lên nha."
Nhạc Sở Nhân đứng dậy lên lầu, cây địch trúc tía từ trong ống tay trượt ra, bị nàng xoay vòng giữa các ngón tay. (địch: cây sáo đó mọi người, nhưng là để trong tay áo chắc là loại nhỏ thui)
"Thất ca, Thất tẩu không còn giận ta đúng không?”
Phong Duyên Tinh nhìn Nhạc Sở Nhân lên lầu, nghiêng người nhỏ giọng nói với Phong Duyên Thương.
Phong Duyên Thương lạnh nhạt nhìn hắn một cái:
“Nàng vốn cũng không giận ngươi, chỉ là nàng cũng sẽ không thu ngươi làm đồ đệ. Có lẽ ngươi nên thử bái Thích Kiến làm sư phụ xem.”
Nói rồi cầm ly trà lên, nước trà đã nguội nhưng hắn cũng không để ý uống một ngụm.
Sắc mặt Phong Duyên Tinh nhất thời cứng đờ:
“Thất ca, thật sao?”
"Thật, ngươi nên đi cầu Thích Kiến thôi.”
Giọng nói lạnh bạc chắc chắn khiến sắc mặt Phong Duyên Tinh hệt như đưa đám, mẫu phi lần này nhất định mắng hắn cho coi.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com