< id="divcontent">“Ân oán cá nhân?Chính là cái chuyện mưa axit kia sao? Phải là ân oán cá nhân gấp mấy lần rồi. Hắn muốn giết trượng phu của ta, ta còn chưa tìm hắn tính sổ đâu.” Nàng khẽ quát, cơn choáng váng đầu vẫn không thể ngăn cản ánh mắt sắcnhư đao của nàng.
“Trượng phu của nàng? Bây giờ trượng phu của nàng đang ở đâu? Ngườichung hoạn nạn cùng nàng không phải là bản thiếu sao?” Bùi Tập Dạ châmchọc khiêu khích, nhắc tới Phong Duyên Thương là thấy bực mình rồi.
“Hắn sẽ đến, ngươi cứ chờ xem.” Nhạc Sở Nhân hết sức tự tin, tích cực khinh thường Bùi Tập Dạ.
“Hừ, hắn không đến cứu, chúng ta cũng phải tự cứu, nàng xác định trượngphu nàng đánh thắng được vị Dịch Vọng sư này sao?” Âm điệu hắn kéo cao,thể hiện một sự trào phúng không hề nhẹ. (MTLTH.dđlqđ)
Nhạc Sở Nhân nhăn mi, liếc hắn một cái: “Ngươi muốn xác định thì cứ việc đi ra ngoài tự mình xác định, đừng phiền ta.”
“Nàng đây là có ý gì? Hai ta là châu chấu cùng cột trên một sợi dây, lại nói nàng còn đang lớn bụng, nàng muốn chờ chết ở đây sao?” Bị khinh bỉ, Bùi Tập Dạ rốt cuộc cũng bùng nổ, thế nhưng nhìn bộ dáng nhắm chặt mắt, khuôn mặt trắng bệch, con ngươi tinh xảo lóe lóe: “Ta đã bắt mạch quacho nàng rồi, đứa trẻ trong bụng nàng không có việc gì.”
“Ta biết, chỉ là ta không muốn thấy ngươi, buồn nôn lắm.” Nhắm mắt lại,dưới thân là nham thạch vừa cứng vừa lạnh, nàng vô lực quản nhiều chuyện như vậy, thầm nghĩ dù có choáng đến đâu cũng phải quyết tâm liên hệ với Trương thư sinh, báo vị trí hiện nay của nàng cho hắn, hy vọng hắn cóthể tìm thấy.
Bùi Tập Dạ rốt cuộc vẫn là không nhịn được: “Nhạc Sở Sở, nàng không muốn nhìn thấy bản thiếu như vậy sao?”
Mắt nàng nhấp nháy, thế nhưng vẫn không thể mở mắt ra quá to, Nhạc SởNhân thở dài: “Không quan hệ tới ngươi, ta bị choáng đầu, thấy ai đềubuồn nôn.”
Bùi Tập Dạ đang chuẩn bị bùng nổ liền nghe một câu nói không phải củanàng, rốt cục cũng hòa hoãn lại, không nói gì chỉ nhìn nàng, sau đó bắtlấy tay nàng.
Hai ngón tay đặt trên mạch, trầm ngâm trong chốc lát, lông mày nhăn lại: “Nàng bị bệnh, đã rất lâu rồi.”
“Ừ.” Nàng từ từ nhắm hai mắt lại, nàng đương nhiên biết bản thân bị bệnh.
“Xem ra hai ta không trốn thoát khỏi nơi này rồi.” Buông tay nàng ra,Bùi Tập Dạ lắc đầu, mặc dù giọng điệu thật đáng tiếc, trên mặt lại không có biểu tình tiếc nuối gì, thực bình tĩnh.
“Ngươi nói hắn có ân oán cá nhân mới đến tìm chúng ta, rốt cuộc là loạiân oán nào vậy?” Trừ vụ mưa axit kia, Nhạc Sở Nhân đúng là vẫn chưa nghĩ ra có cái thù riêng gì.
Cúi đầu nhìn nàng, khóe môi Bùi Tập Dạ dường như muốn cười, chỉ là khóemiệng vừa động liền đụng đến vết thương, đau đến suýt xoa, hắn vẫn làbuông tha: “Sư phụ nàng, sư phụ của bản thiếu.”
“Hả? Ta đã nói rất nhiều lần rồi, sư phụ ta không có quan hệ với VuGiáo. Dịch Vọng sư này với Vu Giáo là kẻ thù sao? Hắn không nhìn thấyquan hệ của các ngươi và ta thực sự rất xa sao?” Nàng không có gì để nói nữa rồi, cái này là cũng là thù riêng sao?
“Nàng nói không có quan hệ liền không có quan hệ thật sao? Nàng cho rằng thiên hạ này trừ nàng ra tất cả đều là đồ ngốc phải không?” Bùi Tập Dạtrách cé, cảm thấy lời nói dối này của nàng thực vụng về.
“Vốn dĩ là chẳng có quan hệ gì cả!” Nhạc Sở Nhân tức giận trợn trừngmắt, cảm xúc dao động, cái máy mô tơ trong đầu liền điên cuồng chuyểnđộng, trong nháy mắt nàng có cảm giác như bản thân đang bay trên trờirồi lại ngã xuống vực. (MTLTH.dđlqđ)
“Nàng tranh chấp cùng bản thiếu cũng vô dụng, đợi hắn đến đây thì nàngnói với hắn ây. Bản thiếu còn không muốn thừa nhận cái lão yêu bà đãchết kia là sư phụ của bản thiếu đâu, thế nhưng sự thực là đúng nhưvậy.” Hắn rung đùi đắc ý, hắn nghĩ Nhạc Sở Nhân giống hắn, da mặt dàykhi sư diệt tổ, không muốn nhận sư phụ.
“Ngươi không muốn thừa nhận là chuyện của ngươi, ta kiên quyết khôngthỏa hiệp, sư phụ ta cùng Vu Giáo các ngươi thực sư không có bất lỳ mộtquan hệ nào hết.” Nàng đã không còn gì để nói nữa rồi. Thời điểm nàngcùng Bùi Tập Dạ liên thủ tiêu diệt Thánh tổ Lão Ẩu, nàng cũng đã từngcho rằng nàng cũng Vu Giáo thực sự có quan hệ. Cái người mất tích kialại biến thành tổ sư gia của nàng, nếu như ông ta không xuất hiện, đúnglà nàng có trăm cái miệng cũng không thể cãi lại được. Hay Dịch Vọng sưcũng biết sư phụ nàng? Có phải họ cũng có ân oán hay không?
“Dịch Vọng sư cùng sư phụ ngươi có ân oán gì vậy?” Việc này cũng chỉ còn cách hỏi hắn.
“Nàng không biết? Nếu
Đọc nhanh tại Vietwriter.com