Mục lục
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 192: Chương 124








Màn đêm buông xuống, ban đêm phương Bắc lạnh hơn phương Nam rất nhiều. Kim Điêu như xé gió bay trong đêm đen, gió lạnh gào thét tựa như những con dao sắc bén, quật vào người vừa lạnh vừa đau.





Bay qua cửa khẩu, tiếp tục bay về phương Bắc, đi qua những rặng núi cao sừng sững trải dài liên miên, mưa tuyết rơi trong đêm tựa như có chút phát sáng, trong đêm tối mù mờ dường như có chút vẻ đẹp riêng.





Mắt Kim Điêu tinh hơn con người rất nhiều, trong chốc lát đã tìm thấy nơi bày quân ban ngày, ngả người liệng xuống mặt đất tuyết phủ.





Ngồi trên lưng Kim Điêu, Nhạc Sở Nhân thẳng lưng nhìn phía trước, trong ánh trăng mờ ảo, một vùng đất trừ tuyết phủ thì chỉ còn gió lạnh.





Nàng thở dài một hơi, hơi thở nhanh chóng bị đóng đông thành một làn khói trắng làm tầm mất trở nên mơ hồ.





Tiếng hô hấp giữa thiên địa tĩnh lặng này dường như trở nên phóng đại hơn, thời tiết khắc nghiệt thế này, muốn nghe tiếng ếch gọi bạn, tiếng côn trùng kêu trong những đêm hè là một điều xa xỉ.





Ước chừng qua một khắc đồng hồ, trong sự yên lặng của đất trời, tiếng cạc cạc quen thuộc mãnh liệt truyền đến, thê lương mà chói tai. (MTLTH.dđlqđ)





Chân mày dần nhướng lên, Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhín về phương xa, màn đêm đen như đổ mực, thế nhưng âm thanh cạc cạc ngày càng gần, hơn nữa còn có tiếng trạc cây bị đạp đổ khiến cho một góc rừng lộ vẻ chết chóc.





Trong ánh trăng mờ, một đàn Ô Nha* như những đám mây đen từ đằng xa bay tới, chúng tựa như những con cá diếc vượt sông. Màn đêm đã che đi rất nhiều, nếu không với số lượng này mà nhìn vào ban ngày chắc chắn sẽ gây hoang mang sợ hãi.





*Ô Nha: quạ đen, mình để Hán Việt nghe rất huyền bí.





Nhạc Sở Nhân không bị trận thế này gây ghê tởm, nàng yên lặng nhìn đám Ô Nha đang dần bay qua đỉnh đầu mình, mày nhíu thật chặt.





“Bùi Tập Dạ, ngươi có thấy ghê tởm hay không?” Đám Ô Nha phành phạch bay trên đỉnh đầu, Nhạc Sở Nhân đúng là hết nói nổi. Nghe bọn chúng cạc cạc gọi bạn, mặt nàng đen đi một nửa.





“Ha ha, tất nhiên không thể so với Kim Điêu của nàng rồi! Số lượng không lồ như thế này nàng không cảm thấy rất uy phong sao?” Tiếng cười quái dị từ xa truyền đến, lẩn lách trong rừng rậm. Đây chính xác là giọng của Bùi Tập Dạ, tuy nhiên tiếng cười quá khó nghe rồi.





Khẽ quát một tiếng, Nhạc Sở Nhân từ trên lưng Kim Điêu nhảy xuống, Kim Điêu lao vút lên như tên bắn, bầy Ô Nha đang quần vũ thành một tổ nhanh chóng bị xé tan, sau đó nhanh chóng đuổi theo Kim Điêu, dường như đây chính là nhiệm vụ của bọn chúng.





Nhạc Sở Nhân hừ lạnh, thu hồi tầm mắt, nàng nhìn khu rừng bị bóng đêm bao trùm, từng đụm tuyết trắng này là nơi nàng giăng bẫy, trùng trùng điệp điệp trải dài cả nghìn mét. Bùi Tập Dạ không qua được, hắn đứng trong rừng nhìn nàng, chỉ là mắt nàng không

Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK