Tiểu viện được thuê cũng không rộng lắm, nhưng rất sạch sẽ. Tổng cộng có năm gian phòng phòng, bao gồm một gian phòng bếp cùng với kho củi.
Thuê luôn cả người nấu cơm quét dọn, là một phụ nhân khoảng bốn năm mươi tuổi, người không cao, làm công việc lại rất nhanh nhẹn.
Đi vào Quan Châu ngày thứ ba, thời tiết vẫn nắng ráo sáng sủa, hình như cũng lâu rồi nàng chưa thấy ánh mặt trời đẹp như vậy. Nhưng ở Hoàng Thành nhiệt độ quá thấp, cho nên dù ánh nắng có sáng hay gắt, cũng không thấy ấm áp.
Nhưng Quan Châu thì lại khác, thỉnh thoảng có một luồng gió thổi qua dù có lạnh lẽo, nhưng không ảnh hưởng đến cảm giác ấm áp của ánh mặt trời chiếu vào người.
Trong tiểu viện, Nhạc Sở Nhân chuyển một cái ghế ra ngoài, ngồi ở đằng kia phơi nắng. Phong Duyên Thương không có ở đây, hôm qòa gần giữa trưa hắn mới vừa về, theo lời hắn nói, thì hắn đi gặp một thái thú(*chức quan) người của hắn ở đây. Thái Thú quản lý một quận, Quan Châu có năm quận, cũng không biết có mấy người là người của Phong Duyên Thương.
Nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác ánh sáng mặt trời chiếu vào người, thật giống như cánh tay của người nào đó đang dịu dàng vuốt ve khiến nàng buồn ngủ.
Đột nhiên, mi tâm nàng cau lại, cánh tay đặt trên thành ghế cũng nắm chặt, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Dường như qua một khắc sau, tay của nàng chậm rãi buông lỏng, mi tâm đang nhíu cũng giãn ra.
Thở ra một hơi, trợn mắt, Nhạc Sở Nhân hơi híp mắt nhìn bầu trờ xanh thẳm, "Thích Phong."
Sau một khắc, cánh cửa một gian phòng mở ra, Thích Phong bước nhanh đi ra, "Vương Phi."
" Trương thư sinh đã vào Quan Châu, ngươi đi đưa tiền cho hắn." Dựa vào trên ghế, Nhạc Sở Nhân lười biếng nhìn hắn ung dung nói.
Thích Phong gật đầu, "Thuộc hạ lập tức đi ngay." Cho tới nay, có bất kỳ chuyện gì hắn và Trương thư sinh cùng bàn bạc. Lần này bọn họ vào Quan Châu, Trương thư sinh tất nhiên cũng phải đi theo. Lúc này tuy không thấy hiệu quả và lợi ích, nhưng hắn tin tưởng, đợi đến thời khắc mấu chốt, nhất định sẽ có tác dụng lớn.
Thích Phong rời đi, trong sân lại khôi phục yên tĩnh một lần nữa. Chẳng qua trong chốc lát, nữ đầu bếp đi ra ngoài mua thức ăn đã trở về, xách một cái rổ, rau xanh bên trong không nhiều lắm, ngược lại có không ít đặc sản như cá khô, thịt hong gió. Hai ngày này đều ăn những thứ này, Nhạc Sở Nhân cảm thấy ăn rất ngon. Chỉ là khổ cho Phong Duyên Thương, bởi vì khẩu vị của hắn chuyên về thanh đạm, mùi vị nặng quá hắn không thích.
"Phu nhân, người còn ngồi ỏ đây à....! Hôm nay tuy cảm thấy ấm áp, kỳ thật rất lạnh, ngồi hóng gió thời gian dài, sẽ bị phong hàn." Nhìn Nhạc Sở Nhân còn ngồi trong sân, nữ đầu bếp nói ra. Thần thái khí chất kia, rất phù hợp với độ tuổi này của nàng, thoạt nhìn rất thân thiết.
"Không có gì đáng ngại, so với phương bắc thì ấm hơn nhiều. Đúng rồi, trên chợ không có bán rau quả tươi mới sao? Nếu có, mua nhiều một chút đem về, lão gia nhà chúng ta rất thích ăn thanh đạm." Nữ đầu bếp gọi Phong Duyên Thương là lão gia, Nhạc Sở Nhân thấy rất êm tai, nên hai ngày này cũng kêu lão gia, lão gia, Phong Duyên Thương nghe đến chết lặng.
"Có thì có, nhưng rất đắt....!" Vẻ mặt của nữ đầu bếp giống như thật sự rất quý.
"Không có gì, ngươi cũng không cần phải tiết kiệm bạc cho lão gia, điều hắn không sợ nhất là tốn tiền." Nàng cười tủm tỉm, vô cùng thích nói hai chữ lão gia.
"Vâng, vậy ta lại đi một chuyến." Nữ đầu bếp rất nhanh thoải mái, sảng khoái quay về phòng bếp, một lát lại đi ra, xách cái rỗ không, đi đến trước mặt Nhạc Sở Nhân, Nhạc Sở Nhân trực tiếp cho nàng một thỏi bạc. Nếu là nhà bình thường, một thỏi bạc này có thể sử dụng hơn nửa năm, nên dáng vẻ của nữ đầu bếp có chút không nỡ bỏ, nhìn ra được nàng là người sống tiết kiệm.
"Không bằng ngươi dẫn ta đi cùng, đi tới Quan Châu mấy ngày rồi, mà vẫn chưa ra ngoài đi dạo." Đứng lên, Nhạc Sở Nhân phủi phủi váy dài, quyết định đi cùng nữ đầu bếp.
"Đương nhiên là được, lão gia cũng không có ở đây, phu nhân pử lại cũng không có ý nghĩa, chúng ta đi." Nữ đầu bếp ngẩng đầu nhìn Nhạc Sở Nhân cười cười, ở Quan Châu rất ít thấy một phu nhân xinh đẹp có khí chất như vậy.
Đi ra cửa sân với nữ đầu bếp, xuyên qua mấy ngõ hẻm, cuối cùng cũng tới chợ.
Khu vực này chính là những sạp bán hàng, quầy bán hàng tạp hóa rất nhiều, rất đông đúc, còn có những người đẩy xe cút kít đầy đường thét to rao bán, rất náo nhiệt.
Nữ đầu bếp biết ăn nói, vừa đi vừa nói cho Nhạc Sở Nhân nghe những chuyện trong chợ, chỉ đi một đoạn đường ngắn ngủi mà Nhạc Sở Nhân đã hiểu được bảy tám chuyện, chuyện lớn chuyện nhỏ gần đây trong thành Quan Châu.
Dừng lại trước một quầy hàng, nữ đầu bếp bắt đầu mua thức ăn. Chọn chọn lựa lựa, hơn nữa rất quen thuộc trả giá, nữ đầu bếp tuyệt đối là một người chuyên nghiệp.
Nhạc Sở Nhân đứng ở một bên ôm hai tay cười tủm tỉm quan sát, trả giá gì gì đó nàng sẽ không làm, hơn nữa nếu nàng muốn mua đồ, chỉ cần nhìn trúng, thậm chí ngay cả giá tiền cũng sẽ không hỏi. Nghĩ đến tính cách này của nàng, tuyệt đối sẽ không làm được hiền thê lương mẫu. Nếu không phải Phong Duyên Thương giàu có, thì tiêu xài như nàng không biết ra sao đây.
Mua xong, nữ đầu bếp lại dẫn Nhạc Sở Nhân đi lòng vòng trong chợ, sau đó hai người thuận theo đường đi lúc trước mà trở về.
Lúc đi đến đầu đường, nữ đầu bếp đang nói tới người nào
Đọc nhanh tại Vietwriter.com