Mục lục
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 128: Chương 102.2








“Tại hạ…tại hạ đang tìm y Vũ Đại sư của Hộ Quốc Tự, nhưng bọn hắn không có ở hiệu thuốc, nói là ra ngoài khám bệnh rồi. Tại hạ phải đi nhanh đến cầu y Vũ Đại sư của Hộ Quốc Tự.” Nam tử thanh niên thở không ra hơi, thả chậm tốc độ vừa chạy vừa trả lời, mồ hôi nhễ nhãi.





Nghe xong lời này, người trên đường phố đều gật đầu: “Người trong nhà ngã bệnh sao? Vậy mau đi đi, y Vũ Đại sư sẽ lập tức đến khám.” Nhân phẩm của chúng tăng nhân ở Hộ Quốc Tự, không có ai hoài nghi.





Nam tử thanh niên há mồm thở dốc gật đầu đồng ý, sau đó chạy tới Chỉ Sơn.





Nhạc Sở Nhân khẽ nhíu mày, sau đó nói: “Thích Phong, ngăn hắn lại, ta đi khám.” Nếu chờ hắn đến Chỉ Sơn, không chừng sẽ ngất đi. Thể trạng của hắn không tốt, cái gọi là trăm việc không dùng được rất hợp với loại thư sinh.





Thích Phong gật đầu, sau đó đi ra quán rượu.





Nhạc Sở Nhân đứng lên, hộ vệ xung quanh cũng đứng dậy theo, phụng lệnh Phong Duyên Thương, một bước không rời.





“Ngươi đi cùng không? Nếu không, ngươi lên núi trước đi, chúng ta gặp nhau trên đó.” Nhạc Sở Nhân nói với Diêm Cận đang ngồi đối diện.





Đứng dậy, con ngươi của Diêm Cận trong suốt: “Ta đi cùng với ngươi.”





“Đi thôi.” Đi ra quán rượu, Thích Phong đã đưa nam tử thanh niên kia tới cửa tửu lâu.





Chạy đã lâu nên đầu đầy mồ hôi sắc mặt trắng bệch, có vẻ muốn mệt lả. Đúng như lời Nhạc Sở Nhân nói, chắc chắn hắn không đến được Hộ Quốc Tự.





“Người nhà của ngươi bị bệnh?” Nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân khẽ cau mày, khí thế vô hình vòng quanh thân.





“Đúng vậy…cha của tại hạ đột nhiên té xỉu.” Đúng là một người đọc sách, tuy muốn há mồm thở dốc, nhưng thấy trước mặt là một vị phu nhân, ngay sau đó lui về sau mấy bước chắp tay khom người xuống, rất là lễ độ.





“Đi thôi, ta giúp ngươi chẩn bệnh cho cha ngươi.” Vừa nói xong liền cất bước đi, nam tử thanh niên kia lập tức đi trước dẫn đường, một đoàn người đi theo sau xe ngựa, làm cho người trên đường trố mắt nhìn. Có người tinh mắt nhận ra Nhạc Sở Nhân, đó không phải là Cần Vương phi đó sao!





Nhà của nam thanh niên ở trong ngõ hẻm, trấn này rất nhỏ nên có rất ít hộ gia đình, ngõ hẻm không sâu, bên ngoài cửa của một gia đình tụ tập rất nhiều người, trong sân truyền ra tiếng gọi thất thanh của một vị lão phu nhân.





Xe ngựa dừng lại bên ngoài cửa, có năm người theo Nhạc Sở Nhân và Diêm Cận cùng nam thanh niên kia đi vào ngõ hẻm, những người còn lại đều chờ ở đầu phố. Bọn họ đứng chỗ này nhưng liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy tình huống trong ngõ hẻm, đầu phố bị vây kín, không biết còn tưởng rằng nơi đây đã xảy ra chuyện gì.





Đám người vây ở cửa vừa nhìn thấy nam thanh niên lập tức rối rít tránh ra, cả đám tiến vào sân nhỏ, một thanh ghế mây đặt trong sân, một vị lão bá với đôi mắt nhắm nghiền nằm bên trên, một vị lão phu nhân ngồi bên cạnh gọi tên hắn, bộ dáng rất gấp gáp.





“Mẫu thân, phụ thân còn chưa tỉnh sao?” Nam thanh niên vội vàng chạy tới, chạy một đường dài, lúc này bước chân của hắn cũng loạng choạng.





“Vẫn chưa tỉnh.” Lão phu nhân lắc đầu một cái, than thở, tuy bộ mặt nóng nảy, nhưng cách nói chuyện lại rất trầm tĩnh, có thể nhìn ra lão phu nhân này không tầm thường.





“Ta xem một chút.” Đi tới, Nhạc Sở Nhân nắm cổ tay lão bá kia bắt mạch, đồng thời một tay lật mí mắt của hắn lên, Diêm Cận đứng ở bên người nàng không nói,





Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK