“Cho nên, nam nhân nếu bản lãnh thấp kém thì có thể cưới ít cũng không sao cả, quá mạnh mẽ nên mới cưới nhiều như vậy, chỉ có thể không ngừng tạo nên bi kịch.” Về điểm này, Phong Duyên Thương làm tương đối tốt, không có một nữ nhân nào khác ngoài nàng. Phong Triệu Thiên chính là ví dụ thất bại điển hình, nữ nhân của mình lục đục đấu đá lẫn nhau, làm hại Phong Duyên Thương còn ở trong bụng mẹ đã bị trúng chiêu rồi.
Hộ vệ không đáp lời, hắn không biết nên trả lời thế nào. Lời của nàng có phải là nói Phong Duyên Thương không có bản lãnh nên chỉ có một mình nàng là Vương phi. Nhưng theo như hắn thấy, Phong Duyên Thương không thể không có bản lãnh, mà là tư tưởng không giống với người thường.
Quả nhiên cũng không lâu lắm, có một tiểu cung nữ đi tới, lấy khăn tay được giấu trong quyển trục.
Trong hoàng cung này lộn xộn, nhiều chuyện xảy ra dưới mắt Nam Vương thế nhưng hắn lại hoàn toàn không biết, có thể thấy được hiện tại hắn không phải quá bận bịu mà chính là hắn quá ngu rồi.
Yên lặng chờ đêm xuống, đèn lồng sáng lên, hai người Nhạc Sở Nhân còn chưa rời khỏi nơi này, một hộ vệ khác đã xuất hiện, hắn vội vàng tới báo tin cho Nhạc Sở Nhân, bọn họ đã tìm được nơi ở của Nam Vương rồi.
Đi theo hộ vệ kia, thật bất ngờ là Nam Vương không ở trong cung của một cơ thiếp nào đấy hay nơi xử lý triều chính, mà là một tòa lầu các được xây dựng quanh hồ nước.
“Bọn thuộc hạ tận mắt thấy Nam Vương tiến vào nơi này, không biết nơi này có người nào, nhưng căn cứ theo nhân số đại nội thị vệ tới đây, bên trong là một người rất quan trọng với Nam Vương.” Hộ vệ thấp giọng bẩm báo, bọn họ không dám tự tiện hành động, cho nên chỉ có thể chờ Nhạc Sở Nhân hạ quyết định.
“Mùi vị trong không khí này rất quen thuộc.” Nhạc Sở Nhân không khỏi thở dài, giọng nói lạnh lẽo.
Chúng hộ vệ không hiểu, mùi vị trong không khí? Thật sự là bọn họ không ngửi thấy được.
“Đi thôi, bị người bên trong phát hiện, không đợi chúng ta hành động thì đã thất bại rồi.” Mặt không chút thay đổi, Nhạc Sở Nhân thật sự không biết tại sao Bùi Tập Dạ lại ở chỗ này?
Rõ ràng hắn đoán được chắc chắn nàng sẽ đối phó với Nam Vương, thế nhưng lúc này hắn lại chạy đến đây, định đào góc tường nhà nàng sao?
Góc tường nhà nàng lại dễ đào đến thế sao? Chi bằng giáo huấn hắn một chút, mau chóng cút khỏi nơi này, đây là vật trong túi nàng, há để cho người khác mơ ước.
“Phù Cơ của Nam Vương ở nơi nào?” Phù Cơ là thuộc hạ của Bùi Tập Dạ, tuy chỉ là một tiểu nhân vật ở Thánh giáo, nhưng nàng ta có thể được an bài bên cạnh Nam Vương, có thể thấy Bùi Tập Dạ rất coi trong nàng ta. Nàng phải xuống tay từ nàng ta, muốn Bùi Tập Dạ thức thời mau chóng cút đi.
“Thuộc hạ biết, nhưng Vương phi muốn đích thân đi?” Mấy hộ vệ không hiểu, chỉ chắc là nàng có đại sự( chuyện lớn) cần phải làm.
“Ừ, mấy người các ngươi tiếp tục ẩn thân, đừng để bị phát hiện. Chúng ta đi.” Cất bước rời đi, những người khác cũng nhanh chóng biến mất tại chỗ, nghe theo Nhạc Sở Nhân cách xa lầu
Đọc nhanh tại Vietwriter.com