Nếu Phong Duyên Thương biết tin này, hắn chắc chắn sẽ rất vui mừng. Hắn mong ước lâu như vậy, rốt cuộc cũng thành sự thật.
Nằm trên nền tuyết lạnh lẽo, Nhạc Sở Nhân ngẩng đẩu nhìn trời đêm, khóe miệng không khỏi mỉm cười.
Dù sao cũng không lâu nữa hắn sẽ tới đây, tin này không bằng đợi khi hắn đến mới nói.
Nàng cười ra tiếng, nhanh chóng đứng dậy, y phục tầng trong tầng ngoài bao nàng như một con gấu khiến cho hành động của nàng nặng nề, chậm chạp. Thật vất vả mới đứng được lên, Kim Điêu bên cạnh đột nhiên di chuyển, cổ họng khẽ rầm rì như muốn nói cái gì đó.
Mi tâm khẽ nhíu, nàng trầm ngâm lắng nghe, tiếng cạc cạc từ xa truyền đến, hơn nữa ngày càng rõ ràng hơn.
“Âm hồn bất tán.” Nhạc Sở Nhân rủa thầm một tiếng, quay người nhìn nơi nàng vừa chạy khỏi, bóng đêm dù vẫn tối đen như mực nhưng vẫn loáng thoáng nhìn thấy đám Ô Nha phành phạch bay tới. Tiếng kêu, tiếng vỗ cánh cùng với tiếng cành cây gãy núp dưới cái hắc ám của đêm tối hết sức quỷ dị.
Cầm trong tay Tử Trúc địch, không chút chần chừ để bên môi vừa muốn thổi, bỗng nhiên nhớ ra bản thân vừa mang thai không nên đụng vào những thứ đồ này. Bên trong Tử Trúc địch có những loại độc khác nhau, bản thân nàng có thể chịu được nhưng bé con thì chưa chắc.
Lưỡng lự trong giây lát, đại quân Ô Nha rợp trời bay đến ngày càng gần, cách nơi nàng và Kim Điêu đứng tầm chục thước thì đột nhiên dừng lại, luẩn quẩn trên bầu trời đêm, tiếng kêu cạc cạc ồn chết người.
Kim Điêu đi đi lại lại một cách ảo não, bước đến chỗ nào tuyết sụp xuống chỗ đấy, nó cũng thấy phiền chết với cái đám quạ đen này.
“Nhạc Sở Sở, có thật nửa tháng tới nàng không ngăn cản bản thiếu bất kỳ việc hì không? Chậc chậc, xem ra bản thiếu lo lắng thừa rồi.” Một bóng đen nháy mắt đứng trước mặt, giọng điệu bất cần đời cùng với tiếng cạc cạc điếc tai của bọn Ô Nha làm nàng càng ngày càng thấy phiền.
Nhìn Tử Trúc địch trong tay, Nhạc Sở Nhân nhấc mí mắt liền nhìn thấy đám Ô Nha rậm rạp chằng chịt bên kia, trường hợp này thật khó giải quyết.
“Cho nên ngươi tính đi quấy rối biên quan Đại Yến?” Hắn không nhịn nổi được nữa sao?
“Nếu bản thiếu quấy rối nàng có đứng trơ mắt mà nhìn không?” Vừa nói vừa từng bước lại gần, khi còn cách nhau còn hai thước, có thể loáng thoáng thấy rõ mặt mũi đối phương.
“Thua chính là thua, chuyện ta đã đồng ý ta tuyệt không nuốt lời.” Nàng khẽ xoay đầu không nhìn vào mắt hắn, sau đó nàng cùng Kim Điêu chầm chậm lùi dần, cố tình cách hắn ngày càng xa.
“Nàng đã nói như vậy rồi, nếu bản thiếu quấy rối biên cương Đại Yến thì quả thật không phúc hậu. Nàng cứ yên tâm, bản thiếu mang đám Ô Nha sang Đông Cương đi dạo.” Nghe giọng hắn cứ như chỉ là đưa vật nuôi đi chơi vậy.
“Lên đường thuận buồm xuôi gió.” Nàng vừa châm chọc vừa lại gần Kim Điêu, giờ nàng chỉ muốn cách xa hắn.
Trong đêm đen, Bùi Tập Dạ rời mắt khỏi người nàng, nhìn đống tuyết nơi nàng vừa đứng cùng với hố tuyết bên cạnh.
“Nàng không sao chứ?” Nàng không thể nào vô duyên vô cớ dừng lại, chỗ kia rõ ràng là vết tích có người lăn ra một chút, còn có chút mùi rượu.
Một tay bám vào thân Kim Điêu, Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn, sau đó lạnh nhạt nói: “Nhìn thấy tuyết đẹp, muốn nằm một lát.”
“Thật?” Bùi Tập Dạ rõ ràng không tin, từng bước lại gần Nhạc Sở Nhân.
Kim Điêu phát ra âm thanh uy hiếp, lông vũ trên cổ dựng đứng có ý muốn công kích.
“Chẳng lẽ ta đùa với ngươi? Trời sáng rồi, ngươi muốn làm gì thì làm, âm hồn bất tán thật đáng ghét.” Nắm lông vũ của Kim Điêu, Nhạc Sở Nhân có ý định muốn leo lên.
Bùi Tập Dạ thuấn di (di chuyển nhanh chóng) đến phía sau nàng, Kim Điêu đồng thời xoay người giương cánh quét qua Bùi Tập Dạ, Nhạc Sở Nhân theo quán tính ngã ra sau, đặt mông ngồi trên tuyết.
Hắn nhanh chóng tránh ra mấy bước, hai cánh của Kim Điêu cùng hành động, bảo hộ Nhạc Sở Nhân thật chặt, đồng thời cúi đầu, lông cổ dựng đứng, vào trạng thái công kích nhìn Bùi Tập Dạ.
“Súc sinh, tránh ra.” Bùi Tập Dạ lạnh giọng quát, chỉ trong nháy mắt nhưng hình như hắn đã có thể nhìn ra.
Cổ họng Kim Điêu phát ra tiếng kêu, không sợ uy hiếp của hắn.
“Bùi Tập Dạ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Ngồi dậy từ đống tuyết, Nhạc Sở Nhân nhíu mày, tính nhẫn nại của nàng bị mài mòn hết rồi.
“Bản thiếu nên hỏi nàng mới đúng, nàng đã làm cái gì?” Hắn rống to, đám Ô Nha trên bầu trời tựa như cũng bị kích động.
“Ta làm cái gì đó là chuyện của ta, liên quan gì tới ngươi?” Nhanh chóng lại gần Kim Điêu, tiểu Kim Điêu khẽ cúi người, Nhạc Sở Nhân thuận thế đạp chân nhảy lên lưng nó.
Nàng ngẩng đầu nhìn Bùi Tập Dạ, bóng đêm đã dần lùi nhường chỗ cho ánh sáng ban mai đầu tiên của ngày mới, bóng dáng hắn cũng càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Bùi Tập Dạ nhìn thẳng vào mắt nàng, đáp án đã quá rõ ràng, khuôn mặt tinh xảo bị bóng tối bao phủ
Đọc nhanh tại Vietwriter.com