< id="divcontent">“Đúng vậy, chỉ cần chàng bên cạnh, ta sẽ không sao hết.” Nàng gật gật đầu.
“Mấy ngày hôm trước là ai nói thấy ta sẽ buồn nôn?” Phong Duyên Thươngkhông chút lưu tình vạch trần, hắn thấy có chút buồn cười, nhìn thấy hắn sẽ muốn nôn?
“Thật hẹp hòi, thứ không cần nhớ thì nhớ đến là rõ ràng.” Nàng khẽ quát, đưa chén không lại cho hắn, muốn hắn rót thêm chén nữa.
“Chỉ cần là lời nàng nói ta đều nhớ.” Nhận lấy chén của nàng, lời nói ra lại đến là hùng hồn.
“Biết chàng thông minh rồi, không cần khoe khoang vậy đâu.” Hắn quả thật rất thông minh, chỉ cần hắn muốn đều có thể nhớ kỹ, tuyệt đối khôngquên đi một chi tiết nào.
“Đa tạ Vương phi khích lệ.” Đưa chén đã đầy lại cho nàng, Phong DuyênThương một tay luôn qua gáy nàng, nâng nàng lên hôn một cái, sau đó lạingồi về chỗ.
Nhạc Sở Nhân cười tủm tỉm, uống một ngụm trà, sau đó nói: “Nếu chàng đãthông minh như vậy, hay là chúng ta nói về một ít chuyện cũ đi.”
Hắn nhướn mày: “Chuyện gì?” Một bộ dáng ta đang chăm chú nghe nàng nói đây.
“Trước đây thật lâu, người dòng thời gian đến lúc ta vừa mới tới thếgiới này.” Mặt mày nàng cười rất tươi, đôi mắt cong như trăng non.
Con ngươi hắn chớp động, suy xét tất cả mọi việc trong đầu lại một lần,mặt ngoài vẫn cứ bình tĩnh như trước, gật gật đầu ý bảo nàng cứ nóitiếp.
Nhạc Sở Nhân cười nhìn hắn, ho nhẹ một tiếng: “Ta bắt đầu nói đây, chàng nghe cho rõ.”
“Được.” Hắn gật gật đầu, biểu tình nghiêm túc.
“Hồ sen nhân tạo ở trong Nhạc phủ đột nhiên bị lấp mất, không biết CầnVương gia có nhớ hay không?” Lời nói gió nhẹ mây trôi, thế nhưng hắnbiết nàng không giận.
Vẻ mặt hắn kinh ngạc, sau đó thật bình tĩnh mà diễn cảnh bừng tỉnh đại ngộ, mặt mày nhiễm chút ý cười: “Nhớ rõ.”
“Nhớ rõ là tốt rồi, ta hỏi thật, có phải chàng ám chỉ Nhạc Chí Châu lấp
Đọc nhanh tại Vietwriter.com