Mục lục
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 168: Chương 115








"Kỳ thật … ta thật sự nên dùng lý trí ngăn cản mình. Nhưng là… ta phát hiện ta có chút không khống chế được chính mình rồi." Gặm cắn lỗ tai của hắn, Nhạc Sở Nhân đứt quãng nói. Một cái tay nắm chặt y phục trên người Phong Duyên Thương, vuốt ve làn da trước ngực hắn.





"Không nên ngăn cản, cũng không cần lý trí, hôn ta." Âm thanh khàn khàn gợi cảm, không khỏi như có một loại khiến cho người ta hưng phấn tới muốn ngừng mà không được.





"Trước kia ta nói đều không phải nói đùa, chàng sẽ bởi vậy mà sức đề kháng sẽ giảm đi nhiều." Ngẩng đầu lên, con ngươi Nhạc Sở Nhân đầy sương mù, giữa ngón tay truyền đến xúc cảm của thân thể hắn, thật sự khiến cho nàng không có năng lực rời đi.





"Sức đề kháng? Đấy là cái gì?" Nhìn nàng, Phong Duyên Thương giơ tay lên vén lên sợi tóc bên má nàng, năm ngón tay trượt vào trong tóc của nàng, đè ép đầu của nàng nghiêng đầu hôn lên.





"Ừ ~" ưm, bởi vì nụ hôn mãnh liệt của hắn, tất cả lời nói của Nhạc Sở Nhân cũng bị chặn lại, cuối cùng tiêu tán ở sau ót. Cái gì sức đề kháng, dù sao có nàng ở đây, bảo đảm hắn có thể vui vẻ, chỉ là sẽ phiền toái chút thôi.





"Từ nay về sau, , , , chúng ta liền là phu thê chân chính rồi. Tiểu Thương tử, , , , chàng phải nghe lời đấy." Ngửa đầu, môi lưỡi của hắn ở trên cổ nàng di động, tóc dài tán lạc, vương trên da thịt trắng ngà tạo thành hình ảnh đối lập mãnh liệt.





"Trêu chọc nàng, mặc nàng trừng phạt là được." Hắn chợt ngồi dậy, Nhạc Sở Nhân ôm lấy gáy của hắn, ngồi ở trên đùi hắn nhìn thẳng hắn.





Khóe môi giơ lên, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu hôn lên khóe môi hắn, "Đều nói lời nam nhân nói ở trên giường là không thể tin, chỉ là, ta tin chàng."





"Phong Duyên Thương sẽ không cùng Nhạc Sở Nhân nói láo, bây giờ là vậy, về sau cũng thế." Vuốt ve sống lưng bên hông của nàng, y phục nàng nửa mở nửa kín, bộ dáng hết sức quyến rũ, trong mắt hắn đó là phong cảnh tuyệt vời.





Hé miệng, Nhạc Sở Nhân không có hỏi hắn vì sao không nói trước kia có lừa gạt nàng hay không, bởi vì nàng đoán rằng, hắn có thể đã lừa gạt nàng. Chỉ là những thứ kia đều đã qua, nàng cần chính là bây giờ cùng tương lai.





Vuốt ve vùng cổ và vai hắn, Nhạc Sở Nhân cúi đầu hôn xuống, Phong Duyên Thương nóng bỏng đáp lại, trong quân trướng mộc mạc nhiệt độ dần lên cao, kiều diễm vô hạn.





Tình hình nhiệt huyết sôi trào, khiến cho Nhạc Sở Nhân đã quên trên lưng mình có vết thương, so sánh với Phong Duyên Thương, nàng thuộc về loại có đầu óc mạnh, bởi vì hắn vẫn luôn ở dưới mặc nàng chà đạp.





Trong quân trướng kiều diễm chỉ nghe được tiếng lẫn lộn thở dốc của hai người, hình như thật lâu sau, cũng hình như chỉ là một chớp mắt, tiếng ưm lại xuất hiện. Từ từng tiếng một mang theo tiếng kêu đau khe khẽ, biến thành từng tiếng ngâm nga đè nén, tình thế như vậy, bất luận kẻ nào cũng đều rõ ràng bên trong đang tiến hành cái gì.





Trời chiều lặn xuống ở phía tây, chân trời được bao phủ một màu ửng đỏ, tầng tầng lớp lớp như ngọn lửa. Che giấu Kim Điêu ở trên trời lượn vòng không ngừng, không ai biết tại sao nó lại như thế, giờ khắc này oai hùng không gì với tới được.





Màn đêm buông xuống, ngọn đèn doanh trại dần yếu ớt, đội ngũ binh lính tuần tra đi qua, áo giáp trên người, trong lúc bước đi phát ra tiếng vang khiến cho thần kinh người ta không thể không rùng mình.





Ngọn đèn dầu yếu ớt ở trong lều lớn, trên giường, hai người đang nằm ngang, Nhạc Sở Nhân cong người tựa vào trong ngực Phong Duyên Thương. Vết thương dưới áo lót có chút cảm giác âm ỉ đau, hạ thân cũng thấy đau.





Ôm nàng, tay Phong Duyên Thương từng phát từng phát cực kỳ êm ái vuốt ve tóc dài sau gáy nàng, nghe hô hấp cùng nhịp tim của nàng, giữa hàng lông mày tuấn mỹ đều là vui vẻ cùng an nhàn.





"Còn đau phải không?" Cảm giác nàng hô hấp không có quy luật, Phong Duyên Thương mở miệng, đây là toàn bộ câu nói đầu tiên sau khi bình tĩnh giữa bọn họ.





"Ừ." Rầu rĩ đáp lại một tiếng, Nhạc Sở Nhân vùi ở trong ngực hắn giống như một con tôm khô.





"Vậy làm sao bây giờ? Liệu có cách gì để hết đau không?" Khẽ nâng đầu lên liếc nhìn về phía trong lòng, thấy được chỉ có đỉnh đầu của nàng.





"Không có biện pháp." Đơn giản ba chữ, bộ dáng nàng như vậy trái lại khiến cho Phong Duyên Thương sững sờ.





Khẽ nhỏm dậy cúi đầu chăm chú thấy nàng nhắm mắt lại bộ dáng không chút thay đổi, "Giận ta sao?"





"Giận chàng để làm gì?" Mở mắt ra, lông mi dài khẽ run, trong con ngươi của nàng có tia máu.





"Không có nghe theo chỉ huy của nàng, tự ý di chuyển, làm đau nàng." Trong mắt phượng xinh đẹp thoáng qua một chút ý cười cực nhanh, nét mặt Phong Duyên Thương vẫn là rất nghiêm túc.





"Chàng nghĩ nhiều rồi, ta chỉ đang tử hỏi, lúc chúng ta còn ở trong phủ có nhiều cơ hội tốt như vậy tại saolại không phát sinh cái gì, ngược lại ở chỗ này liền không khống chế nổi đây?" Hơi có chút mê mang, nàng cảm thấy có một số việc nàng suy nghĩ rõ ràng rồi.





"Vậy đã nghĩ ra đáp án chưa?" Cúi đầu khẽ hôn hai cái ở trên trán của nàng, hắn ấm giọng





Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK