Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Thời tiết giữa hè khô nóng, mặt trời giống như một quả cầu lửa, hun Hoàng Thành thành cái lò hấp.
Bụng lớn rất nhiều, vì thế Nhạc Sở Nhân cảm thấy thập phần khó chịu. Chỉ cần mặt trời vừa ló rạng, nàng liền nóng đến ướt đẫm áo trong áo ngoài. Trạng thái này không ngừng tiếp diễn, dù có ngồi nơi râm mát cỡ nào vẫn không thể thay đổi.
Trời nóng, tính tình nàng trở nên hung bạo hơn, sau đó Diêm Cận lại đưa cho nàng cái vòng tay giống hệt cái vòng tay mà trước đây khi Diêm Tô mang thai hắn tặng, coi như tĩnh tình nàng cũng đỡ hơn.
Nhưng nóng đến mức độ như thế này, Phong Duyên Thương nhìn bộ dạng của nàng cũng thấy đau lòng, phái người vét hầu hết hầm băng trong Hoàng cung, đặt nhiều nơi trong phòng, tình hình mới có chút biến chuyển, nhưng chỉ cần nàng bước chân ra khỏi phòng liền bị hun nóng đến váng đầu (MTLTH.dđlqđ)
“Đinh Đương, mang nước ô mai lên đây cho ta, khát quá.” Đại sảnh Vọng Nguyệt lâu mở rộng cửa, mặt trời bên ngoài vẫn dùng hết sức bình sinh để soi sáng nhân loại, trong phòng nhờ có mấy bồn băng mà không khí khá là dễ chịu. Nhạc Sở Nhân nằm trên ghế quý phi, bụng rõ ràng đã có chút lớn, trước kia nàng lúc nào cần mới gọi Đinh Đương, hiện tại nàng chỉ cần mở miệng là gọi tên Đinh Đương.
“Vương phi, nô tỳ mang canh giải nhiệt lên cho ngài nhé? Nước ô mai uống nhiều cũng không tốt.” Đinh Đương mũm mĩm bưng bát canh giải nhiệt được chế biến từ xương lợn lại gần Nhạc Sở Nhân. Canh nấu rất tốt, không có chút váng mỡ.
Nhạc Sở Nhân biết đây là muốn tốt cho nàng, nàng chủ động nhận lấy bát canh, hơi nhổm người dậy, uống một ngụm.
“Vương phi, nhìn ngài ăn thật ngon, nô tỳ lại đói bụng rồi.” Đinh Đương không giống phần lớn nữ tử thời này, thân hình nàng châu tròn ngọc sáng, thoạt nhìn tương đối có phúc khí.
Nhạc Sở Nhân liếc nhìn nàng một cái, cười cười: “Cứ ăn đi, ăn nhiều cẩn thận lại biến thành heo. Cho dù ta không chê cười em nhưng Trương Khác khẳng định ghét bỏ.” Nàng trêu chọc Đinh Đương, Đinh Đương cùng Trương Khác quả thật tình cảm, tiểu tử kia rất ôn nhu, Nhạc Sở Nhân nhìn hắn cảm thấy rất hài lòng.
Nói đến cái này, Đinh Đương có chút ngượng ngùng, hai má hồng hồng, hây hây như quả đào mừng thọ.
“Dù sao lần đầu tiên hắn gặp mặt nô tỳ, nô tỳ đã như vậy, thích liền thích, không thích thì đã không đến bước này.” Đinh Đương kiêu ngạo trả lời, Nhạc Sở Nhân nghe xong cũng khẽ cười.
“Đúng vậy, tư tưởng này cần được phát huy. Ta xem trọng em, tiếp tục giữ vững.” Nàng không ngại tán thưởng bản thân rất coi
Đọc nhanh tại Vietwriter.com