Tiếng gió nổi lên bốn phía, hoa cỏ trong vườn hoa cũng bị kình lực lúc hai người bọn họ so chiêu xuất ra mà gãy cong tứ phía.
Hộ vệ trong phủ dốc hết toàn lực, cũng chỉ vây quanh bốn phía, không có Phong Duyên Thương ra lệnh, bọn họ cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Nhạc Sở Nhân hoa cả mắt, chỉ nhìn thấy được một bóng trắng cùng một bóng đen, nhưng di chuyển quá nhanh, lúc này bóng dáng hai loại màu sắc không giống nhau bóng dây dưa giống như thành một cái.
Nhíu mày, một lúc lâu đã qua, hai người kia vẫn di chuyển cùng nhau không phân cao thấp, cũng không thấy có xu thế dừng lại, Nhạc Sở Nhân tức mình không nhìn nổi.
"Dừng tay!" Hét lớn một tiếng, trung khí mười phần, gần như lấn át khắp bầu trời.
Sau một khắc, hai người kia thực sự tách ra, một người mặt không chút thay đổi lạnh lẽo, một người ánh mắt tối tăm bộ mặt tức giận.
"Bùi Tiến Hóa (ta để nguyên như tác giả lun), ngươi không đau không ngứa liền bắt đầu bới lông tìm vết phải hay không? Chạy đến trong phủ của chúng ta đánh nhau, ngươi chán sống." Nhíu chặt mày nhìn Bùi Tập Dạ, Nhạc Sở Nhân đi lên trước tức giận mắng hắn.
Bùi Tập Dạ quay mặt lại nhìn nàng, bởi vì những lời này khiến trên mặt hắn tức giận vô cùng.
"Không có gì, chỉ là thiết tha thôi." Không đợi Bùi Tập Dạ nói chuyện, Phong Duyên Thương mở miệng. Hơn nữa sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, đối mặt với nàng thì hắn sẽ không làm mặt lạnh.
Trợn mắt nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân nhíu mày buông lỏng một chút, "Chàng quan tâm đến hắn làm cái gì? Trở lại không trực tiếp tới tìm ta, không biết ta chờ chàng sao?"
Môi mỏng khẽ cong lên, mắt phượng xinh đẹp toát ra tia ấm áp, hắn từng bước bước đi tới, bước chân thong dong.
"Không còn lần sau nữa, nàng đừng nóng giận." Đi tới trước mặt nàng, Phong Duyên Thương mọi thứ như thường, dịu dàng như vậy, mỗi một động tác từng cái ánh mắt, giống như làn nước bị hòa tan.
Hít sâu một cái, Nhạc Sở Nhân bắt lấy tay hắn, một đầu ngón tay đặt tại mạch hắn, muốn xem xem hắn có bị thương hay không.
Bên kia Bùi Tập Dạ có chút nhìn không nổi, áo choàng run lên tự mình mở miệng, để tỏ rõ hắn còn chưa có biến mất, hắn vẫn còn đây.
"Nếu như Bản thiếu nhớ không lầm, chúng ta ký kết trong văn thư hợp tác đã viết rõ ràng, hai phe đều không thể không có thương lượng gì mà tự tiện hành động. Lần này chuyện của Đông Cương, có phải là ngươi gian lận hay không? Tại sao không cùng Bản thiếu thương lượng? Ngươi đây là không tuân theo ước định." Bước lên vài bước, vẻ mặt hắn hưng sư vấn tội (hùng hổ hỏi tội). Đặc biệt nhìn cảnh hai người này dắt tay, trên mặt tràn đầy tức giận.
Nhạc Sở Nhân không mở miệng, Phong Duyên Thương đứng bên cạnh nhàn nhạt phản kích, "Ngươi có cái gì chứng cớ chứng minh, sự kiện Đông Cương có quan hệ cùng Đại Yến ta?" Giọng điệu nhàn nhạt rất khiến cho người ta khó chịu, hơn nữa luôn chơi xấu đều chỉ có Bùi Tập Dạ, hiện nay Phong Duyên Thương nói như vậy, ngược lại khiến người tức giận.
Nhạc Sở Nhân vui vẻ, nhìn vẻ mặt khó chịu của Bùi Tập Dạ cười đến vui vẻ, "Nói là thế, ta lớn bụng ngươi cũng không phải không nhìn thấy, ta có thể làm cái gì? Nhỡ đâu là ngươi làm, sau đó lại đổ cái bô này trên đầu ta. Chỉ là
Đọc nhanh tại Vietwriter.com