Ban đêm hai người mới trở về Vương phủ, trực tiếp vào trong Vọng Nguyệt lâu.
Có vẻ như từ khi hai người có quan hệ thật sự, họ đã không ở cùng nhau trong Vương phủ trong một thời gian dài. Trở lại Vọng Nguyệt lâu, hai người muốn thoải mái thế nào cũng được.
Trở lại Vong Nguyệt lâu, Nhạc Sở Nhân tính toán trước hết phải đi tắm đã.
Vừa bước vào dục dũng (bồn tắm bằng gỗ) liền nghe thấy tiếng bước chân, nàng nghiêng đầu nhìn Phong Duyên Thương xuyên qua hơi nước chậm rãi đến gần.
Nhạc Sở Nhân cong môi cười, mái tóc ẩm ướt tán lạc trên đầu vai nổi bật da thịt trắng hồng.
“Chàng định tắm cùng ta sao?” Cánh tay giơ lên khỏi mặt nước, những giọt nước tựa như thủy châu rơi tí tách trên nền đất, hơi nước mông lung huyền ảo dường như càng tăng thêm mấy phần kiều diễm.
“Không biết ta có vinh hạnh được hầu hạ Cẩn Vương phi tắm hay không?” Phong Duyên Thương ngồi xuống, đôi phượng mâu câu nhân càng thêm mị hoặc. Khóe môi treo nụ cười mỏng manh, nhìn rất mê người.
“Cái người cổ nhân này luôn nói những câu ta thích nghe. Bằng lời này của chàng, ta cho phép chàng hầu hạ Cẩn Vương phi tắm.” Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn, mặt tràn đầy ý cười, nàng phát hiện ra càng ngày cái miệng hắn ngày càng ngọt.
Nhưng chỉ trong chốc lát, người nọ bước xuống dục dũng, kéo eo nàng, ôm nàng vào lòng.
Dựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, nàng ngửa đầu ra sau nằm trên bả vai hắn, chỉ cần khẽ nghiêng đầu là có thể nhìn thấy cằm hắn.
Bàn tay khuấy nước ấm bên trong dục dũng, từ trên xương quai xanh của nàng nhẹ nhàng vuốt ve xuống dưới, dịu dàng, ôn nhu.
“Đừng trêu chọc ta như vậy, ta sẽ phát điên đấy.” Nhìn cằm hắn, Nhạc Sở Nhân cắn răng nói.
Hắn cười khẽ, cúi đầu nhìn nàng, mắt phượng sáng rỡ: “Ta nhất định sẽ phản kháng.”
“Thôi đi, trốn được miếu thờ không trốn nổi hòa thượng.” Nhạc Sở Nhân lộ ra vẻ mặt hào lòng, thân thể chuyển một cái đối mặt với hắn, hai cánh tay quấn lên cổ hắn. Trong nước hai thân thể dán sát nhau , có nước ấm như dầu bôi trơn, da thịt nàng càng trở nên ấm áp trơn mịn.
“Nàng đang định biến thân đấy à? Nàng luôn làm những việc không thể tưởng được, không sợ ngộ thương bé con sao?” Bàn tay to lớn dày rộng của
Đọc nhanh tại Vietwriter.com