Cửa chính được quét sơn đỏ thẫm, biển treo trước cửa ghi thượng thư Tần Phủ, chữ viết tràn đầy phong độ của người trí thức, chỉ sợ người viết những chữ cũng là người phong độ, trí thức, thanh tú lịch sự.
Đây là lần đầu tiên Nhac Sở Nhân tới Tần gia, đứng từ xa xa nhìn vào rất khó tưởng tượng chủ nhân nơi này phú khả địch quốc, lại còn rèn ra vô số binh khí.
Một khe hở giữa tường rào của hai gian nhà trệt, ba người Nhạc Sở Nhân đứng ở đằng kia chờ trời tối.
Đương nhiên Nhạc Sở Nhân và Diêm Cận đến vì nhiệm vụ, mà một người khác rõ ràng là tới tham gia náo nhiệt.
Tuy Diêm Cận rất cảnh giác Bùi Tập Dạ, nhưng mà Nhạc Sở Nhân không để ý, vậy nên hắn cũng không để ý tới. Luận võ công, Diêm Cận có thể hơi hơn hắn một bậc, nhưng lúc này không phải là lúc cùng hắn giao thủ, chuyện trước mắt quan trọng hơn.
Nhạc Sở Nhân báo cho Trương thư sinh, để cho hắn phái người đi báo tin cho Phong Duyên Thương, chắc hẳn giờ này Phong Duyên Thương đã dẫn theo binh lính đi tới Ứng Thủy Linh rồi. Bao vây bất ngờ như vậy nhất định có thể tiêu diệt hết đám tử vệ của Tần gia ở Ứng Thủy Linh.
“Cửa chính đóng chặc, một người cũng không ra ngoài được, Tần gia cũng đã chuẩn bị xong cho trận chiến này rồi.” Chờ cho mặt trời lặn xuống núi, bọn họ đã đứng ở chỗ này gần một canh giờ rời, con đường trước mắt không có quá một người qua lại, cửa chính cũng chưa có dấu hiệu mở ra, cũng không nghe thấy tiếng động nào phát ra từ trong nhà, yên tĩnh giống như trong nhà không có một bóng người.
Diêm Cận đứng đối diện với Nhạc Sở Nhân, khe hở giữa hai bức tường rào không rộng lắm, hắn đứng ở đằng kia cách Nhạc Sở nhân không quá mười mấy centimet. Bùi Tập Dạ đứng bên cạnh Nhạc Sở Nhân, đối với tòa nhà bên kia không mấy hứng thú, lúm đồng tiền nhàn nhạt, ánh mắt ngờ vực di chuyển qua lại giữa Nhạc Sở Nhân và Diêm Cận.
“Bọn họ có ý lưới rách cá chết.” Diêm Cận khẽ gật đầu, không biết hôm nay trong ngôi nhà này có bẫy hay không, lần này hắn rất hoài nghi, đồng thời cũng rất cẩn thận.
“Cá có thể chết, lưới tuyệt đối không thể rách.” Lưới rách rồi, vậy tiểu kim khố cũng có thể bay đi mất.
Đôi môi mím chặt của Diêm Cận không thể không cong lên, trong nháy mắt cả khuôn mặt nhu hòa hẳn đi, nhìn nàng một cái, đôi con ngươi trong sáng như nước mùa xuân.
Đuôi mày Bùi Tập Dạ giơ giơ lên, nghiêng đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, còn nàng lại nghiêng đầu nhìn về phía Tần gia, đứng ở vị trí của hắn chỉ có thể nhìn thấy lỗ tai cùng cái cổ tuyết trắng của nàng.
“Họ Nhạc, ngươi định khi nào thì đi vào đó?” Mặt trời đã lặn xuống phía Tây, khoảng cách đến trời tối còn rất lâu.
Nhíu chặt mày, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu lại nhìn hắn: “Họ Bùi, nếu cảm thấy nhàm chán ngươi có thể cút đi. Nếu không cút, vậy thì im lặng.” Gọi nàng là ‘họ Nhạc’? Hắn lại học cách nói chuyện của nàng rồi sao.
“Họ Nhạc, Bản thiếu ở đây với ngươi.” Nhìn nàng trợn mắt hắn cười thật rực rỡ, làm cho người ta căn bản không phát hỏa được.
“Đừng học lời nói của ta, trên đời này người có thể nói chuyện như vậy chỉ có một mình ta. Ngươi muốn có một phong cách nói chuyện riêng vậy tự mình
Đọc nhanh tại Vietwriter.com