Editu
Diêm Tô đứng ở bên giường, hai tay dấu ở trong tay áo cũng nhanh nắm thành quyền. Mặc dù cảm thấy Nhạc Sở Nhân sẽ không ra tay với hắn, nhưng nếu hắn vẫn không biết điều, rất khó đảm bảo Nhạc Sở Nhân sẽ không trở mặt. Nàng chỉ cần nhúc nhích tay, chờ đợi Phong Triệu Thiên chính là có rất nhiều kiểu chết, nhưng thiên hạ không có bức tường không lọt gió, nếu không có tờ chiếu thư kia của Phong Triệu Thiên, thì sau này đường đi của Phong Duyên Thiệu và chủ nhân sẽ rất khó.
"Ngươi dám?" Phong Triệu Thiên cắn chặt hàm răng, trên trán đã nổi đầy gân xanh.
"Ha ha, ta dám đó." Nhướng mày, nàng cười không sợ trời không sợ đất.
"Ngươi …" Hô hấp của Phong Triệu Thiên dồn dập, ngực kịch liệt phập phồng, quả thật bị tức không nhẹ.
"Trò giỏi hơn thầy, đánh đâu thắng đó, chẳng lẽ cho tới bây giờ phụ hoàng không cảm thấy tự hào sao? Ngài muốn phát triển quốc gia này muốn dân giàu nước mạnh tung hoành bốn phương? Hay ngài chỉ muốn nắm quyền sống chết của người trong thiên hạ ở trong tay mình? Ta cảm thấy ngài chọn ý sau. Ngài ngồi trên vị trí này nhiều năm như vậy, từng có chiến công huy hoàng sao? Theo ta được biết thì không có, nhưng nếu người khác chỉ sợ không nhất định rồi. Anh hùng xuất thiếu niên, thế hệ này càng nhiều anh hùng thiếu niên, ngài già rồi, ngài không thể không thừa nhận." Chậm rãi buông ra cổ tay của hắn, Nhạc Sở Nhân cười nhẹ. Chẳng biết lúc nào trên ngón tay đã có thêm một cây ngân châm, lập lòe tỏa sáng, nàng cũng không có dùng nó ở trên người hắn.
Ánh mắt của Phong Triệu Thiên từ trên mặt Nhạc Sở Nhân dời đi, cuối cùng rơi vào ngân châm trên tay nàng.
Ánh mắt thâm sâu, hắn đang tự hỏi. Diêm Tô đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ, bàn tay nắm chặc chậm rãi buông ra. Tất cả mọi người là người thông minh, chắc hẳn cũng không muốn cá chết lưới rách.
"Triệu tập trọng thần lục bộ." Nhắm mắt lại, đây là câu nói cuối cùng của Phong Triệu Thiên.
Nhạc Sở Nhân giương mắt nhìn về phía Diêm Tô, Diêm Tô như trút được gánh nặng cười cười gật đầu, làm được rồi.
Cung cấm kéo dài đến bảy ngày, rốt cuộc giải trừ. Sau đó hoàng thượng hạ chỉ triệu tập trọng thần lục bộ tiến cung, trong lúc nhất thời xe ngựa như nước tiến vào cửa rộng, văn võ triều thần tiến cung, đến Thừa Đức điện.
Lúc đó, Nhạc Sở Nhân đã ngồi chơi trong cung của Trần phi. Từ lúc Phong Triệu Thiên nói triệu tập lục bộ thì Diêm Tô đã đi truyền tin cho Phong Duyên Thiệu, chắc hẳn lúc này bọn họ đã tụ tập ở Thừa Đức điện.
“Ngày đó ta đã cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra, nhưng ta lại không được ra cửa cung, càng không cách nào phái người đi truyền tin. Sau đó hết cách rồi, ta phái người tìm ca ca tới, chỉ có hắn có thể tùy tiện ra vào hậu cung mà không bị người hoài nghi. Ta nói tình huống khác thường này với hắn, hắn đã phái tâm phúc đi báo cho Ngũ Vương. Nếu không đêm đó Ngũ Vương sẽ không thể dẫn người đến nhanh như vậy, Hoàng Cung này cũng sẽ bị Tương Vương khống chế." Nằm ở trên giường quý phi, Trần phi mềm mại nói chuyện ngày đó, nàng cũng là một người quan trọng trong đó.
Nhạc Sở Nhân ngồi trên ghế thưởng thức đôi mắt quyến rũ như tơ của Trần phi, nghe nàng nói xong, không khỏi cười khẽ, "Nghe nói ngươi và Quốc sư vẫn không qua lại, ngươi tìm hắn hắn còn tới, có thể thấy được tình nghĩa huynh muội vẫn còn." Đến nay, Nhạc Sở Nhân chưa thấy qua người Quốc sư trong truyền thuyết kia.
Trần phi quyến rũ cười, "Đó là hắn có lỗi với ta, trong lòng có thẹn, ta có việc tìm hắn hắn tự nhiên sẽ đến."
"Tiếp theo ngươi tính toán như thế nào? Người đó sẽ không để cho hắn tiếp tục ở trong cung, chỉ sợ ngươi cũng phải rời đi rồi." Phong Triệu Thiên cũng không phải thoái vị, mà lấy lý do thân thể không khỏe đưa quyền giám quốc cho Phong Duyên Thiệu. Mặc dù nói giám quốc, nhưng đồng nghĩa với chiêu cáo thiên hạ, ngôi vị hoàng đế truyền cho Phong Duyên Thiệu rồi.
Trần phi cười cười không có trả lời, đảo mắt nhìn ra phía ngoài, bầu trời rộng lớn, khuôn mặt xinh trên quyến rũ của nàng lại cất giấu ưu sầu và bất đắc dĩ.
Đột nhiên, một tiểu công công chạy nhanh từ bên ngoài vào, vượt qua thềm cửa mất thăng bằng bùm một cái nằm rạp trên mặt đất, còn không kịp đứng lên thì vội vàng nói: "Nương nương, Thất Vương phi, không tốt. Không biết sao Tương Vương từ trong đại lao đi ra, mang theo mấy ngàn người chém giết vào Hoàng Cung rồi."
"Cái gì?" Trần phi xoát đứng lên, lông mày của Nhạc Sở Nhân nhíu lại, quay đầu nhìn Trần phi, hai người bước nhanh về phía cung điện Thừa Đức.
Trên đường đi, cung nhân đều rối loạn thành một đoàn, mơ hồ có thể nghe được tiếng chém giết từ xa xa truyền đến. Có lẽ bởi vì bố cục của Hoàng Cung, tiếng chém giết kia nghe càng thêm nặng nề, càng kinh tâm. Ánh chiều tà nghiêng về phía tây, chân trời xuất hiện mấy tia nắng chiều màu đỏ như báo trước hôm nay không yên ổn.
Đi đến Thừa Đức điện, trước điện đã bị cấm vệ quân vây quanh, nhất trí đối ngoại, cung tên đã được lên dây, mặc dù trận thế không tầm thường, nhưng đây là thành lũy cuối cùng rồi.
Chỗ cửa điện, những văn võ triều thần phụng lệnh đều tụ tập ở chỗ này. Phần lớn người cũng bắt đầu lo lắng sợ hãi, đặc biệt người đứng ở chỗ cao nghe tiếng chém giết nơi xa càng rõ ràng, gõ thẳng vào trong lòng mọi người.
Đi qua, Nhạc Sở Nhân liếc nhìn Phong Duyên Thiệu, nhưng không tìm được Phong Duyên Thương. Chắc hẳn hắn còn trong thành, Hoàng Thành giới nghiêm, hắn dẫn theo phần lớn binh lính canh giữ, nếu biết được trong cung xảy ra chuyện, hắn nhất định sẽ chạy đến đầu tiên.
"Ngũ ca." Đi qua, hai tay Phong Duyên Thiệu để sau lưng, vẻ mặt nặng nề, trấn định tự nhiên.
"Vào trong điện đi." Nhìn Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên
Đọc nhanh tại Vietwriter.com