< id="divcontent">Lúc này vừa nhìn,Nhạc Sở Nhân hít sâu một cái, Phong Duyên Thương cũng không khỏi caumày. Vừa rồi thời gian cấp bách, bọn họ cũng không có cẩn thận xem xét,bây giờ rốt cuộc nhìn thấy quân đội Vong Linh chân chính kia.
Chi chít dày đặc nhìn không nhìn thấy tận cùng,tất cả cao chừng haithước, quanh thân quấn xích sắt, ồ ạt mà đến. Theo lúc đi xích sắt chạmvào nhau, âm thanh kia đã ép xuống tiếng đàn Ô Nha kích động.
Bọn họ bước qua nơi đồng ruộc đất đai bốc cháy, da thịt bị thiêu, vẫn đi tới như cũ, bất vi sở động. (không gì thay đổi)
Rất khó tưởng tượng, nếu như một người từ nơi này đi xuyên qua chínhgiữa bầy Vong Linh sẽ có kết quả như thế nào, có lẽ chết ngay trong chớp mắt.
Nhạc Sở Nhân hít thật sâu nói, "Nhìn thấy đi, lửa kia có đốt cũng khônghủy được bọn chúng." Lắc đầu một cái, lửa kia là cổ hỏa (lửa độc đốt lên nhờ sâu độc….ta cũng không rõ lắm), cũng không phải lửa tầm thường. Đốt Ô Nha rất dễ dàng, nhưng đốt Vong Linh cấp bậc lại không đủ.
"Chúng ta rút lui." Phong Duyên Thương quyết định thật nhanh, ôm lấyNhạc Sở Nhân nhanh chóng nhảy xuống nóc phòng, trong chớp mắt biến mất ở nơi đường phố yên tĩnh, không thấy bóng dáng.
"Hốt hoảng chạy trốn như thế, thật sự rất khó coi đấy." Ôm hông của hắn, vừa vùi mặt vào lồng ngực hắn, vừa lớn tiếng nói.
Bởi vì tốc độ nhanh, gió thổi tóc bọn họ tung bay.
Phong Duyên Thương chăm chú nhìn đường phía trước, vừa cười khẽ, "Nàngđều thừa nhận thế bất như nhân rồi (thế lực không bằng người), ta tấtnhiên sẽ không xông về trước."
"Ha ha, nhưng ta không có thừa nhận, ta chỉ nói là khó đối phó thôi."Cười to, ngược lại Nhạc Sở Nhân cực kỳ hưởng thụ cảm giác cùng hắn chạytrốn như vậy, thật sự thú vị.
"Như thế, ta đưa nàng trở về?" Dừng gấp, Phong Duyên Thương còn tưởng là thật dừng lại. Cúi đầu nhìn người đang vùi ở trong ngực hắn, trong mắtphượng xinh đẹp đều là ý cười.
Ngẩng đầu, nhìn cái cười chế nhạo kia, Nhạc Sở Nhân bĩu môi, thuận thếcàng thêm dùng sức ôm hắn, "Đi nhanh lên, cái người cổ nhân này, lúc này gây rối cái gì chứ."
"Tuân lệnh." Ôm chặt nàng, lần nữa bước nhanh như bay, tốc độ quá nhanh khiến cho cát đá trên mặt đất bay loạn.
Nhóm người bị bọn họ bỏ lại đằng sau trong trấn nhỏ, lúc này quân độiVong Linh đã đến vùng phụ cận. Bầy thú đang triền đấu cùng Ô Nha cũngkhông có cùng chiến đấu cùng quân đội Vong Linh, ngược lại thay đổiphương hướng đuổi theo bước chân của Nhạc Sở Nhân cùng Phong DuyênThương.
Đội ngũ quân đội Vong Linh đều tự động, thế nên trước mắt có một trấnnhỏ ngăn trở, bọn họ hình như cũng không còn tính toán chuyển hướng .
Hoàn toàn là trạng thái gặp thần giết thần gặp phật giết phật, phíatrước có phòng ốc vách tường ngăn cản, bọn họ liền vung lên xích sắtquấn quanh ở trên người. Loại sức mạnh như nghìn quân kia nện ở trêntường phòng ốc xây bằng bùn đất, phòng ốc trong nháy mắt bị đánh ra mộtcái lỗ thủng to.
Người trong phòng sợ hãi tiếng kêu nổi lên bốn phía, vậy mà, lại bị Vong Linh hoàn toàn coi như là đá vướng chân ở trên đường đối đãi, một xíchsắt vung ra, ba năm người bị đánh bay, thân thể biến dạng sọ vỡ nát.
Vốn là bọn họ không ngừng công kích kẻ địch, ngay cả người của quốc giamình cũng không nhận biết. Cản đường liền giết, thế nhưng
Đọc nhanh tại Vietwriter.com